Khi ngất đi, trước mắt tôi là khuôn mặt đi/ên cuồ/ng đến méo mó của Lăng Phi Tuyết.
Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trong phòng bệ/nh cao cấp.
Tôi vẫn chưa ch*t, dù lưỡi d/ao rõ ràng đã đ/âm thẳng vào tim.
Đang phân vân thì một giọng nói dịu dàng vang lên từ cửa: "Đừng nghi ngờ nữa, cậu không ch*t đâu".
Tôi nhìn ra cửa, mắt trợn tròn.
Người trước mắt rõ là Chu Tư Ý nhưng lại để tóc dài, mặc váy đỏ rực rỡ, khác hẳn vẻ nhút nhát ngày xưa.
Thấy tôi sửng sốt, cô ấy cười chớp mắt: "Đúng vậy, tôi là con gái. Trước giờ chỉ là giả trai thôi".
"Tôi vất vả c/ứu cậu, không cảm ơn một tiếng sao?"
Tôi hỏi làm sao cô ấy c/ứu được tôi khi tim đã ngừng đ/ập.
Chu Tư Ý nheo mắt tinh nghịch: "Hệ thống chưa nói à? Hoàn thành xuất sắc kịch bản đời người sẽ được một điều ước".
Cô vuốt mái tóc tiếp lời: "Quên nói rồi, kịch bản của tôi là nữ chính trả th/ù. Mục tiêu là chiếm đoạt Tống gia, hủy diệt hai cha con khốn kiếp Tống Việt Minh và Tống Kinh Hạc".
Tôi chợt nhớ năm xưa Tống Việt Minh bỏ rơi mẹ cô ấy, còn Tống Kinh Hạc cùng mẹ kế truy sát hai mẹ con họ.
Bấy giờ mới hiểu vì sao Chu Tư Ý dễ dàng tha thứ cho Tống Việt Minh đoạt quyền. Cô chưa từng muốn tha thứ - chỉ muốn b/áo th/ù.
Cô đã thành công. Trở thành chủ nhân Tống gia, tước đoạt mọi thứ của Tống Kinh Hạc, đóng băng tài sản Tống Việt Minh, bắt hắn sống cảnh lang thang như mẹ cô năm xưa.
Lăng Phi Tuyết bị tuyên án chung thân vì tội gi*t người. Tống Kinh Hạc cũng vào tù vì cư/ớp có vũ trang.
Ngày xuất viện, Chu Tư Ý đón tôi.
Cúi mặt, tôi hỏi: "Sao phí điều ước quý giá để c/ứu tôi?"
Dù biết trước đây tôi từng lợi dụng cô, sao cô vẫn làm thế?
Lòng bàn tay cô áp vào tôi. Nụ cười Chu Tư Ý dịu dàng, lời nói như khắc vào óc:
"Nếu phụ nữ không giúp nhau, trông chờ đàn ông c/ứu sao?"
"Với lại... tôi còn n/ợ cậu một ân tình nữa."
- Hết -
Văn Oanh