Tôi vội vàng bước lên đỡ vị, che mấy giữa, để Chu Ngữ thế thắp hương.
Chu Ngữ cầm nén hương của Trúc đưa, cười nhưng hề hớn hở cúi đầu vái lạy.
Tôi vừa lo lắng vừa cười, Chu Ngữ cũng có ngày nay, thật đáng đời!
5
Sau khi tất dỗ dành lũ xong, đoàn thông mỗi có chọn món vặt, mới trong.
Emmm...
Cũng nhân văn phết.
Lũ tức phấn khởi, huy đồ thích.
Con trai Chu Ngữ - Huyên Huyên lên trước, ô mai khoai tây chiên, liếc gói bim bim cay Sao.
Huyên Huyên nuốt nước bọt ừng ực, giơ bim bim của Sao.
Ngôi người, tức gi/ận đùng đùng, mặt dám cư/ớp đồ của à!
Tôi xắn áo dạy đứa nhóc hư học, Trúc liền áo từ phía.
Ngôi Sao: thôi ạ, vẫn bim bim mà! Coi như nhường em vậy!"
Trúc tay, khác bảo b/ắt n/ạt nữa x/á/c thế biết đâu..."
Tôi liếc nhìn thân hình nhỏ của mình, lẽ đ/á/nh đứa nhóc?
Tôi x/ấu xoa xoa mũi, chắc tại thường vụng mặt nên mới khiến hiểu lầm thế này.
Thôi đáng để bận tâm.
Ba chọn ba món vặt.
Ngôi chọn món mình thích, Trúc chọn món ưa.
"Trúc ngoan cậu gói sơn thích.
Mắt cậu rỡ: "Không... được! Có camera kìa!"
Tôi suýt bật cười, cậu trai bình thường chín chắn như lớn, ngoài biết giữ hình tượng.
Trong kẹo ≈ nữ tính, nên đã lâu cậu đụng đến.
"Không đâu Trúc, camera đang quay chỗ kia rồi. nữa có nhờ diễn đoạn đi."
"Đúng đúng Anh yên tâm đi!"
Trúc giật: chương trình phát sóng trực từ nãy giờ rồi."
Thật ư?
X/ấu ch*t được!
Tôi cố bình thản, cần mình ngượng kẻ khác.
Ngôi valy xếp thành vòng tròn: đứng đây! Anh Trúc, ta che anh, có thoải mái! ai đâu!"
Nhưng yêu rồi!
Con ng/ực trai đang phập phồng sao?
May cameraman đang quay chỗ khác, ba vội.
Khi ống kính quay lại, đã dọn xuôi.
Đạo diễn yêu cầu trong.
Tôi nhanh nhặt mẩu sơn dính khóe Trúc. Tai cậu ửng hồng như nhuốm hoàng hôn.
6
Tối đầu tiên, diễn yêu cầu quen nhau, chí phép dùng thoại.
Tôi phòng, xem livestream.
Vừa đã tràn ngập bình luận:
"Ôi, hóa nữ cũng bó con! Nhưng mấy thương quá."
"Ồn ào thật, giờ muốn xem trai của Hứa Diễm. Trúc ngoan đi."
"Haha, đúng thiên thần! có giác Hứa Diễm mới 'đứa hư', Trúc mới mẹ'."
Mặt đỏ ửng, đúng thế thật.
Thực ban đầu đứa chiều đâu, đặc biệt Sao.
Con thích nũng, hay vĩnh, gặp chuyện lớn chiều theo. Mọi nhà cưỡng giọng điệu ngọt ngào mỗi khi vạ.
Trúc già dặn nhưng ít khiến khác bị lừa.
Duy mặt tôi, mọi kế hoạch của đứa vô hiệu.
Ngôi nũng, vĩnh, nhưng "lì" hơn.
Những lần đầu, tròn tin: lớn, nhường con?"
Tôi đảo mắt: cũng bảo bối của ngoại, nhường con?"
Ngôi mếu máo khóc to, bông gòn tai, bấm giờ cổ vũ: "Con khóc đi, kỷ khóc lâu nhất thế giới Guinness hình như 47 tiếng ngừng, cố phá kỷ nhé."
Tiếng khóc của nghẹn lại: "Thiệt... khóc lâu thế ạ?"
"Tất nhiên, ngoan nhất thế giới, cái gì cũng tốt nhất."
Cô diễn tức ngừng khóc, quyết rơi lệ nữa.
Nó cũng thử vạ lăn đất, nhưng mỗi lần như vậy mang chiếc yêu thích nhất, bảo chiếc "có phúc cùng có họa cùng chịu".
Ngôi sợ bẩn tức ngoan ngoãn nghe lời.
Trúc 3 tuổi thích khác, ông ngoại thường lùng sục khắp núi tìm nó.
Nhưng khác, luôn tìm ngay.
Bởi chỗ trốn chính nơi trốn hồi nhỏ, trò chơi cũng chiêu dùng, tôi.
Sau 3 tuổi, Trúc IQ tăng vọt, đành chào thua. Trò đuổi đơn giản cũng theo kịp.
Tôi xuống đất khóc òa: "Uổng sống mấy năm, thua đứa lên ba."
Khi ủi, chưa giơ đã chạy xa.
Ôi, giờ lượt chiêu của bị bài.
May vất vả, trở nên ngoan hơn, chí quản Sao.
Theo lời nó: "Chơi đứa IQ thấp chán lắm, thà đọc sách hơn."
À, sách đọc "Lược thời gian".
Chắc di truyền từ bố!
Có đứa trai thế này, tương lai lạn đây.
7
Sau khi quen trường xung quanh, đón nhiệm vụ đầu tiên.
Các bị bữa thịnh soạn con.
Tôi nhận nhiệm vụ liền ngủ.
Còn việc nấu món gì, từ từ tính sau!
Hôm sau, bị trai đ/á/nh thức.
"Mẹ Quá 9 giờ hại dạ dày đấy."
Con bưng tới: uống nào!"
Tôi che mặt, ngủ quên mất rồi.
Chuyện xảy nhiều nên chai lì bình thản uống cốc pha.
Ở phòng Chu Ngữ mặt mày ủ rũ buông lời châm chọc: "Chị những nấu con, của uống, đẹp đâu đấy!"
Tôi chưa đáp, đã phùng má: "Cô bậy! Sữa cháu m/ua tươi Quang Minh dành mọi tuổi!"