Nhưng càng như vậy, tôi lại càng không thể mở lời mời anh tham gia chương trình hẹn hò cùng tôi.
10
Tôi vốn đã định từ chối chương trình này với Hoa tỷ, nhưng Tưởng Hoài Thanh như đoán được tâm sự của tôi.
Anh chủ động hỏi: "Em có muốn tham gia chương trình hẹn hò không? Nếu muốn, anh sẽ dành trọn thời gian đó cho em."
Tôi ngạc nhiên: "Sao anh biết về chương trình này?"
"Anh hỏi Hoa tỷ." Anh ngập ngừng rồi nói thêm, "Cố Kiều, em nên học cách tin tưởng chồng mình."
Tôi ngẩng lên nhìn anh. Tưởng Hoài Thanh trong bộ vest lịch lãm đã mất dáng vẻ non nớt ngày xưa. Ánh mắt anh chăm chú nhìn tôi khiến tôi chợt mơ hồ thấy hình bóng chàng trai thuở thiếu thời.
Tôi gật đầu đồng ý.
Bỗng anh véo má tôi, giọng vui hẳn: "Nhưng thói quen tặng quà mỗi khi có việc nhờ vả của ai đó vẫn chẳng thay đổi chút nào."
Lời trêu đùa khiến tôi nhớ lại chuyện cấp ba.
Hồi đó tôi đam mê ca hát, sau khi đoạt giải nhất cuộc thi tiếng hát học đường liền trở nên tự mãn.
Tôi cùng bạn thân Dư Kỳ và mấy người ngoài trường lập ban nhạc, đi hát ở các quán bar.
Việc Dư Kỳ và tôi trèo tường bị bắt đến ba lần trong một tháng khiến giám thị tức đi/ên. Lần thứ ba, thầy bắt chúng tôi viết bản kiểm điểm 5000 chữ.
Đang bực bội bước ra, tôi gặp Tưởng Hoài Thanh đến văn phòng lấy tập bài tập. Nhớ lại kỳ thi trước, anh không chỉ là thủ khoa toàn khối mà còn đạt điểm cao nhất ba môn chính. Bài văn của anh được thầy in hàng nghìn bản phát cho học sinh toàn trường.
Sau lần gặp ở hội thao, tôi và anh chẳng có dịp tiếp xúc. Nhưng vốn mặt dày, tôi m/ua hai hộp sữa chua rồi chặn anh lại.
"Tưởng Hoài Thanh, anh uống thử sữa chua này đi, ngon lắm!" Tôi cười tươi như hoa khi có việc nhờ.
Anh dừng bước, ánh mắt thấu hiểu: "Có việc gì?"
Tôi đành thú thật: "Anh có thể giúp em viết bản kiểm điểm được không?"
"Bao nhiêu chữ?"
"5000."
"Được."
Hôm sau, trên bàn học tôi đã thấy mấy tờ giấy đen đặc chữ bị quyển sách toán dày cộp đ/è lên.
11
Tôi hôn lấy hôn để mấy tờ giấy rồi hớn hở m/ua cả thùng sữa chua mang đến lớp 1.
"Tặng anh! Cảm ơn nhé!"
Tưởng Hoài Thanh ngơ ngác nhìn thùng sữa: "Anh uống không hết. Sữa để lâu hỏng mất, em mang trả đi."
Tôi chợt nhìn thấy dòng chữ ở góc bảng đen: "Chúc mừng sinh nhật Tưởng Hoài Thanh!". Thế là tôi mở thùng sữa phát cho cả lớp.
"Coi như Tưởng Hoài Thanh đãi các bạn nhân sinh nhật nhé!"
"Chúc mừng sinh nhật!"
Cả lớp nhận sữa, hò reo vang dội. Lúc đó tôi được cưng chiều quá nên chẳng nghĩ đến việc hành động của mình có khiến người khác khó xử không.
Có lẽ tin đồn tôi và Tưởng Hoài Thanh bắt đầu từ đó.
Nhưng tôi vui quá sớm. Dù anh cố bắt chước chữ tôi, giám thị tinh mắt vẫn phát hiện ra. Thế là tôi bị kéo vào văn phòng m/ắng té t/át, bản kiểm điểm tăng lên 8000 chữ.
12
Cuối cùng tôi và Tưởng Hoài Thanh vẫn tham gia chương trình hẹn hò "Những Khoảnh Khắc Nhỏ Của Chúng Ta" do Hoa tỷ giới thiệu.
Chương trình có bốn cặp đôi nổi tiếng: Đế chế và trợ lý, vợ chồng ca sĩ, nữ minh tinh huyền thoại và đại gia Hồng Kông, cùng chúng tôi.
Khi quay phần giới thiệu, đoàn làm phim đến C thành ghi hình chúng tôi. Có Tưởng Hoài Thanh làm hậu thuẫn, đạo diễn đưa tôi xem trước bản dựng để chỉnh sửa.
Tưởng Hoài Thanh đang bận xử lý công việc dồn dập để tham gia chương trình. Phần của anh cũng do tôi kiểm duyệt.
Gương mặt anh sáng giá chẳng kém ngôi sao, đoàn làm phém muốn dùng anh để thu hút fan. Bản quay rất tốt, không vấn đề gì.
Nhưng đạo diễn đưa tôi xem thêm một phân cảnh bị Tưởng Hoài Thanh yêu cầu c/ắt bỏ. Trong đó, khi được hỏi về hành động đi/ên rồ thời trẻ, anh mỉm cười:
"Năm lớp 10, trường tổ chức cuộc thi tiếng hát học đường. Chung kết hôm đó trời mưa to không thể tổ chức ngoài trời. Lúc đó tôi ở hội học sinh, đã soạn thảo thông báo hủy sự kiện nhưng c/ầu x/in hội trưởng đừng công bố vội."
"Tôi tìm hiệu trưởng, nói về lý tưởng, tình cảm suốt một tiếng. Có lẽ thầy phát mệt nên hứa nếu tôi giải quyết được thiết bị âm thanh thì cho tiếp tục. Tôi chạy khắp nơi mượn dàn âm thanh. Hiệu trưởng bất ngờ nhưng vẫn giữ lời, cho mượn hội trường lớn để tổ chức."
"Anh rất đam mê ca hát ư?"
Tưởng Hoài Thanh đáp: "Không. Chỉ vì có người rất muốn hát."