Nụ Hôn Nồng Cháy Tột Đỉnh

Chương 6

13/06/2025 23:32

Tôi đưa tay véo má Tưởng Hoài Thanh: "Sao em có thể thích loại tiểu nhân như Dư Kỳ - kẻ một lúc quen tám bạn gái chứ? Tưởng Hoài Thanh, em thích anh nhất trên đời!"

Tưởng Hoài Thanh vẫn điềm nhiên, bất ngờ vang lên giọng Dư Kỳ đầy châm chọc: "Cố Kiều, cô b/án đứng bạn bè để lấy lòng người yêu cũng thành thạo quá nhỉ?"

Gáy tôi dựng đứng, chưa kịp phản bác thì Tưởng Hoài Thanh đã lên tiếng: "Cô ấy chỉ nói sự thật thôi. Tiểu Dư tổng vốn nổi tiếng phong lưu."

17

Dư Kỳ mặt dày hơn tôi, nhất định bắt hai đứa tôi mở tiệc tiếp phong. Sau khi quay xong, tôi và Tưởng Hoài Thanh phải mời hắn đi ăn.

Thị trấn phát triển du lịch nên phố ẩm thực mọc lên như nấm. Dư Kỳ không khách khí gọi cả bàn đồ ăn, riêng tôm hùm đã hai đĩa.

Hắn cùng Tưởng Hoài Thanh nhậu tưng bừng, lời ra tiếng vào càng lúc càng nhiều. Tôi nhớ bài học say xỉn lần trước nên đổi sang nước ngọt.

"Tưởng Hoài Thanh, nói mới nhớ, hồi xưa có lẽ tôi là người đầu tiên phát hiện cậu thích Cố Kiều đấy."

"Ồ?"

Tưởng Hoài Thanh uống không ít nhưng mắt vẫn trong veo, tay thoăn thoắt l/ột vỏ tôm, phần thịt đều bỏ vào bát tôi. Dư Kỳ tiếp lời: "Hồi đó đội cờ đỏ trực cổng trường bắt học sinh đi muộn. Tôi với Cố Kiều toàn đúng giờ tới nơi. Nhớ có lần cậu trực, cả hai đứa tôi đều trễ. Thế mà danh sách ph/ạt quét sân chỉ mình tôi, không có Cố Kiều. Hôm đó mưa tầm tã, tôi tức đến mức muốn x/é nát ô của cô ấy."

"Định chạy đi chất vấn thì nhìn thấy tên cậu trong danh sách. Tưởng Hoài Thanh, hôm đó cậu trực thì sao có thể đi muộn? Nói đi, phải chăng từ lúc đó cậu đã để ý đến Cố Kiều rồi?"

Tôi nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: "Hắn nói có thật không?"

Tưởng Hoài Thanh không phủ nhận, chỉ nói: "Quên mất rồi."

Dư Kỳ uống lè nhè: "Tưởng Hoài Thanh, tôi chưa từng hẹn hò với Cố Kiều. Kể cả sau khi hai người chia tay, chúng tôi cũng không tới với nhau."

"Hồi đó nhà cô ấy phá sản, n/ợ nần chồng chất. Thế mà ba vạn cô ấy v/ay tôi lại đem đưa hết cho cậu!"

Tôi vội bịt miệng Dư Kỳ, quay sang giải thích: "Anh ta say rồi, nói nhảm đấy!"

"Anh biết." Tưởng Hoài Thanh gật đầu, giọng trầm xuống: "Những chuyện đó... anh đều biết cả."

Hai đứa tôi đưa Dư Kỳ về chỗ ở đoàn phim, mang theo phần đồ ăn thừa.

18

Cuộc sống vô lo của tôi chấm dứt năm 18 tuổi khi ba phá sản. Năm đó ông đã 58, từ lâu đã có dấu hiệu do tư duy quản lý lỗi thời.

Dù tự mình ăn tiêu dè sẻn nhưng ba chưa bao giờ để tôi thiếu thốn, nên tôi chẳng hay biết gia cảnh. Cơ nghiệp xây bằng mỏ than cũng sụp đổ vì nó.

Có công nhân mắc kẹt dưới hầm. Ba tôi tới xử lý thì bị dân làng vây đ/á/nh. Đứa con trai nhỏ của nạn nhân ném chậu hoa từ trên lầu, trúng đầu ba tôi khiến ông qu/a đ/ời tại chỗ.

Chỉ một đêm, tôi từ tiểu thư quý tộc rơi xuống vũng bùn, mang trên vai gánh nặng trả n/ợ. Người ta trưởng thành khi buộc phải đối mặt với sóng gió.

Mẹ đã tái hôn, tôi chỉ có thể nương nhờ dì. Phải chuyển học về Bắc, bởi nếu Tưởng Hoài Thanh biết chuyện, tính cách anh sẽ xoay sở giúp tôi.

Nhưng lúc đó, anh đã quá khổ rồi. Tôi đành tìm cớ chia tay, nói dối rằng tôi phải lòng Dư Kỳ.

Tôi không quên được hình ảnh Tưởng Hoài Thanh lúc ấy: im lặng cúi đầu, như thể lòng kiêu hãnh bị tôi chà đạp tan nát...

Nhưng anh không nói gì, chỉ đáp một tiếng "Ừ". Trước khi đi, tôi v/ay Dư Kỳ ba vạn, gửi cho một thầy giáo về hưu để nhờ người chu cấp tiền học cho anh.

19

Tưởng Hoài Thanh đưa Dư Kỳ về khu nhà ở đoàn phim, dặn tôi đợi hai phút. Chợt nhớ điện thoại Dư Kỳ còn trên người, tôi lết bết mang trả.

Hai người chưa đi xa, tôi định gọi thì thấy Dư Kỳ bỗng tỉnh táo, đối diện Tưởng Hoài Thanh: "Cái kế để Cố Kiều lấy tôi làm cớ chia tay cậu... là do tôi nghĩ ra."

Tưởng Hoài Thanh thản nhiên: "Đoán được rồi."

"Đôi lúc tôi gh/en tị với cậu. Dù quen Cố Kiều bao năm, nhưng từ khi cậu xuất hiện, trái tim cô ấy chỉ hướng về cậu."

"Cô ấy chưa từng thích tôi, kể cả khi chia tay cậu. Ngay cả lời tỏ tình của tôi, cô ấy cũng cho là đùa."

"Tưởng Hoài Thanh, có lẽ từ khi cô ấy đem đôi giày định tặng tôi sang cho cậu, tôi đã mất hết cơ hội rồi."

"Hãy đối xử tốt với Cố Kiều. Cô ấy là đứa bướng bỉnh. Nếu cậu làm cô ấy tổn thương, tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội nữa."

Tưởng Hoài Thanh khẳng định: "Cậu sẽ không có cơ hội đâu."

Dư Kỳ cười: "Tốt lắm."

20

Cuối cùng, tôi nhờ nhân viên đoàn phim trả lại điện thoại cho Dư Kỳ. Đêm đó, nằm trên chiếc giường nhỏ do đoàn phim bố trí, Tưởng Hoài Thanh bỗng nói: "Hãy kể cho anh nghe những năm tháng em đã sống thế nào..."

"Chuyển về Bắc, em mới chăm chỉ học hành. Vì học lực kém nên thi vào ngành nghệ thuật. Đại học không danh tiếng, năm nhất em đã đi làm thêm, sau được tuyển làm người mẫu."

"Hồi đó em nhận mọi vai diễn, miễn là có tiền..."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm