Vậy những vừa đang mải chuyện cảm và chút ý kiến về tôi, ngay tức chinh phục bởi kếp và mực vỉ sắt tôi, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi.
Lâm Hân: 'Ngon quá
Trương Mỹ Lệ: 'Hương thật đấy!'
Thẩm Tuấn: 'Món vậy? Ngon cả mấy nhà hàng mấy trăm dưới nhà tôi, nay tôi kẻ ngốc!'
Còn Lam Du Du và ăn, thỉnh thoảng thầm to nhỏ, dường đang bàn kế gì đó.
Tôi cười đầy mến.
Ôi, những đứa con nhà giàu đáng thương, chưa từng được ăn hàng rong giờ.
Sau hồi bận rộn, tôi đeo tạp dề, bước hỏi:
'Các mùi nào?'
Mấy đồng loạt đầu, nước sốt trên chưa kịp lau.
'Ngon! Ngon! Ngon lắm!'
Tôi cười mãn nguyện: 'Tôi tưởng giàu sẽ quen ăn mấy thứ thô ráp này.'
14.
Lam Du Du đột nhiên hỏi tôi: 'An Noãn, sao lại đây?'
Tôi thích: 'Cái sạp họ hàng tôi, buổi tối tôi mực vỉ sắt, lương cao so rửa bát Nếu nhờ quyên lần trước, giờ bà tôi trong hộp quy đấy! biết cảm ơn nào nữa! Các muốn ăn gì
Nói rồi, tôi quay m/ua đồ cho họ.
Tưởng kéo tôi lại:
'Đừng nữa, chúng tôi ăn gần no rồi.'
'Lương lắm à? lại mà dùng
Tưởng đúng đẹp trai thật!
Dáng gần mét chín, c/ắt tém, nước da nâu, trọng ngày thường trầm mặc
Lúc ta nắm cổ tay, tôi cảm cổ đang ch/áy.
'Cũng... lắm.'
Tôi thu lại lời từng ta tiểu khuyển, giờ sói con lầm lì!
Chàng sói lầm lì sự khác thường tôi, buông ra, móc từ
'Bao tiền?'
Tôi tức khoát từ chối: 'Không được, được! Đã nói tôi mời
'Nếu nhận, thường tôi đấy!'
Lam Du Du liếc tôi từ khẽ
'Lần trước thế, đáng lẽ phải mời ăn bữa tử tế!'
Rồi vô hỏi: mới m/ua đâu rồi? M/ua chưa?'
Tôi ngượng xòe ngón tay:
'Xe mới đắt tôi tiếc nên m/ua cũ, chục tệ...'
'Tiền lại tôi xài phung phí! m/ua tro cho bà rồi, lại đều để hết!'
'Cậu cần tôi trả lại nhé.'
Lam Du Du vẻ mặt 'biết ngay mà', cười khẩy: 'Thôi đi, thứ hạ đẳng chạm tôi cũng bẩn!'
Rồi quay sang 'Tưởng Hòa, đừng nhảm nữa,
Tưởng để ý cô nói tôi: 'Cậu lâu tan làm?
Tôi:
15.
Tôi thừa thường hay giả bộ, nhưng ngờ lại tin thật!
Tôi rất áy náy cần đâu?'
Anh thật lẽ thích tôi thật, nỡ tôi khổ sao?
Không ngờ, ta thật sự xắn bước sạp hàng, nghịch đồ dùng bếp tôi.
'Cái nào?'
Tưởng đẹp trai thật, đúng chuẩn trai tơ hình.
Danh xưng hớn nhưng chất soái ca cùng đẳng cấp nhưng phong cách
Đứng sạp tôi, khách đang phân vân chỗ khác tức quay hàng.
Tưởng lạnh lùng, nói, hơi ngại giao tiếp.
Thấy cảnh ta căng thẳng tôi: 'An Noãn, lại nhanh, cái nào?'
Tôi Lam Du Du và đám trợn mức sắp lộn ngược, hàng dài, mực.
'Như con mực trước... rồi...'
Lam Du Du tức gi/ận dậm tên
'Tưởng Hòa! Cậu uống nhầm th/uốc à?'
Tôi: 'Rắc vị, rắc vị!'
'Rắc hành, rắc hành.'
'Phết sốt...'
Lam Du Du đáp, nảy ý định, điện thoại chụp chúng tôi, cười khẽ, lướt điện thoại hồi.
Dáng vẻ ấy, đang chuyện hay.
Nhưng tôi điện thoại.
Tôi được!
Nói thật, đúng nghề mực.
Nhờ ta giúp, độ tăng lên, doanh thu cũng tăng gấp
Số mực cả tối, chỉ tiếng đã hết nhẵn.
Tôi nói rồi, về đi, khuya quá mẹ cho đấy.'
'Chỗ khói lửa bụi bặm, cậu, lần sau đừng nữa.'
Không ngờ, lặng lẽ tôi dọn lúc sau mới lầm 'Mẹ tôi mất rồi, tái hôn, ai tôi.'
Hóa cũng đứa bất hạnh tôi?
Tôi tự t/át cái:
'Tôi đúng tệ thật! cố ý đâu.'
16.
Tưởng đúng đứa trẻ thật
Thật sự tin tôi đang chợ đêm, sau khi dọn dẹp xong tôi về nhà.
Lam Du Du và đám đã bỏ từ lúc tôi biết từ đành để ta cảnh 'nghèo hèn' tôi.
'Nhà tôi tồi tàn lắm, ngại
Tưởng nói gì, chỉ mực, hỏi: 'Đi hướng nào?'
Nhà tôi căn nhà cũ bà để lại, xung quanh đã dỡ hết, chục trước cũng tỏa nhưng khi bà mất chưa hiện.
Dân cư xung quanh đã dọn đi, hoặc cho thuê, khá phức tạp.
Tưởng mực qua mấy con phố, mấy dốc mới nơi.
Quả nhiên, nhà cũ tôi ở, mặt hơi sa sầm...