Anh ấy cho rằng một tân binh như tôi chỉ có nhan sắc, không thể đảm nhận vai diễn phức tạp này. Tức Viêm xin đạo diễn cho tôi một cơ hội. Đạo diễn bảo anh dẫn tôi xuống luyện tập: "Nếu không được thì cứ hôn cô ấy một cái".
"Trong phim, cô là cô gái có tính chiếm hữu mãnh liệt với tôi. Ánh mắt của cô không thể kính cẩn như thế này. Từ đầu đến cuối, cô phải coi tôi là đồ vật của riêng mình, hiểu chưa?" - Tức Viêm nói với tôi.
"Thưa thầy, em không làm được... Em lớn lên cùng những bộ phim của thầy mà..."
Người đàn ông trước mắt bật cười khẽ: "Khó thế à? Vậy em muốn thử hôn một cái không?"
"Được không ạ, thầy Tức?"
Đột nhiên anh nắm ch/ặt cằm tôi. Đôi môi anh mềm mại hơn tưởng tượng. Như chuồn chuồn đạp nước.
"Giờ thì sao? Cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?"
Đầu óc tôi như ngừng hoạt động. Chỉ thấy lóa lên những vì sao.
Về sau mỗi khi mất cảm xúc, Tức Viêm lại kéo tôi ra góc khuất hôn. Kỳ lạ thay, diễn xuất dường như lây qua tiếp xúc cơ thể. Sau nụ hôn của anh, tôi nhập vai dễ dàng. Cảnh nào quay cũng một lần đạt.
Mọi người tò mò không biết Tức Viêm dạy tôi bí kíp gì. Trên thực tế, chẳng có gì. Chỉ là ở góc khuất không người, vai nữ phản diện đ/ộc á/c này ghì lưng tiên quân, đi/ên cuồ/ng cắn môi anh.
Dần dà tôi không phân biệt nổi kịch bản và đời thực. Nhưng Tức Viêm khác, anh là ảnh đế, dễ dàng điều khiển cảm xúc. Có khi vừa ôm tôi thủ thỉ, giây sau đã đọc lời thoái nguyện thề với Nhậm Điềm Điềm.
Đó chính là diễn xuất đỉnh cao. Khiến tôi mãi hoang mang giữa hy vọng và tự dằn vặt.
Cho đến khi sự thật phơi bày. Nhậm Điềm Điềm nói: "Chỉ là diễn thôi". Cô ấy làm rõ chuyện giữa chúng tôi. Hóa ra tất cả chỉ là diễn xuất.
10
Sau khi hiểu ra, tôi liền ở phần chọn bạn trai hôm nay, trả Tức Viêm về, chọn lại Tiểu Bao. Tiểu Bao sợ đến nỗi ngừng gặm đùi gà. Bởi vì mặt Tức Viêm lạnh như tiền.
"Cô thực sự muốn đổi người?" - MC nhắc nhở - "Tối nay có vũ hội, cùng tiệc bí mật lúc 12 giờ."
Cái gọi là tiệc bí mật chính là ba phút tắt đèn trước nửa đêm. Tìm người bạn muốn hôn. Mọi thôi thúc sẽ bị đêm đen nuốt chửng, không ai biết ai đã hôn ai.
Dù MC thuyết phục cách mấy, tôi cũng không tham gia. Bởi tôi không muốn hôn Tiểu Bao. Cậu ta lại tiếp tục gặm đùi gà!!!
MC đành quay sang Tức Viêm: "Anh Viêm bị trả về lần thứ hai, có gì muốn nói?"
"Quen rồi." - Anh lơ đãng nghịch điện thoại.
Đồng thời, tôi nhận được tin nhắn video wechat của anh. Cover ghi "Sự thật là như vậy!" Tôi block anh. Nhưng sáu chữ ấy đeo bám tâm trí, ngay cả khi vũ hội xảy ra nhiều tình huống cũng không xua tan được.
Nhân lúc không ai để ý, tôi lén add lại anh, mở video. Đồ khốn, anh lừa tôi! Đó không phải sự thật gì, mà là cảnh viên mãn nhất (cũng là cảnh thảm nhất của tôi) trong phim tồi của chúng tôi - tiên quân bạch y bị nữ chính dẫn đi, phản diện hóa đen hoàn toàn.
Nhìn cảnh ấy tôi bừng bừng. Phù Vân có tội tình gì? Chỉ vì là nữ phụ, nên đáng bị thua kém nữ chính, đáng bị ruồng bỏ? Nhưng anh từng rất thương tôi. Tôi cũng từng là cô gái khiến anh bận lòng.
Tôi ngẩng đầu, xuyên qua đám đông nhìn Tức Viêm đứng đối diện. Anh cầm điện thoại nói chuyện với ai đó, không nhìn tôi nữa. Tiếng tích tắc đồng hồ vang vọng. 12 giờ sắp đến.
MC vừa nói gì? Ba phút bóng tối? Tôi liếm mép. Ác niệm trỗi dậy.
Trước khi đèn tắt, tôi đứng dậy bước về phía anh. Ngày trước trên phim trường, mỗi lần tôi không thoát được cảnh kịch căng thẳng, Tức Viêm đều an ủi tôi theo cách riêng. Dù sao giờ cũng không ai biết.
Tôi theo trí nhớ tìm vị trí anh, nhưng giữa đường đã va phải ai đó. Anh ta lập tức đỡ lấy eo tôi, như tôi vòng tay qua vai anh. Nụ hôn vội vã đến mức tôi bị ép vào tường, x/é áo sơ mi anh, răng va vào nhau hỗn lo/ạn không thở nổi.
Khi chúng tôi dừng lại, đèn đã sáng từ lâu. Tôi chậm hiểu ra hai chúng tôi quần áo không chỉnh tề. Vội buông cổ anh, nhảy xuống khỏi vòng tay.
"Mọi người nghe tôi giải thích..."
"Không cần." - Tức Viêm kéo tôi ra sau, chiếu lên màn hình lớn weibo của anh.
"Tôi xin giải thích về bức ảnh này. Đây là ở trường quay "B/án Nguyệt", người trong ảnh là tôi và Bạch San. Ngày đầu vào phim, chúng tôi có cảnh đối thoại và hôn nhau, khi ấy hoàn toàn xa lạ, quay mãi không đạt. Đạo diễn bảo tôi hôn cô ấy trước để lấy cảm xúc. Cô ấy NG năm sáu lần, đạo diễn đe đuổi việc khiến cô ấy suy sụp. Các bạn có tưởng tượng được hình ảnh cô gái muốn khóc nhưng sợ lem son? Lúc đó cô ấy chính là như vậy, mắt đỏ như thỏ, hoảng lo/ạn. Tôi bỗng dưng hỏi: 'Muốn thử hôn không?'. Cô ấy như nắm được cọng rơm c/ứu mạng: 'Được không thầy Tức?'. Đó là nụ hôn đầu của chúng tôi. Với tôi cũng đủ đi/ên rồ. Nhưng đạo diễn đã đúng. Sau khi hôn nhau, diễn xuất của cô ấy tràn đầy cảm xúc. Tôi không còn là người lạ, là ảnh đế xa cách. Sự ngây ngô và rung động của cô ấy không cần diễn. Đạo diễn hài lòng. Tôi... cũng rất thích ánh sáng trong mắt cô ấy khi nhìn tôi. Nhưng chúng tôi hình thành thói quen x/ấu: thường xuyên 'đối thoại' riêng. Tôi sẽ làm trước mọi điều nam chính làm với cô ấy."