5.
Kết quả thi giữa được công bố ngày hôm giải đề trong lớp học.
Mọi người háo hức chạy ra khỏi phòng, nóng lòng muốn điểm số của mình, chỉ trông như chẳng màng đến kết quả lần này.
Bởi đề lần quá khó, tự tin thể lọt top toàn khối.
Nhưng trong mắt người khác, hành động giống như bất cần đời.
"Thanh đi điểm à?" Duyệt đứng dậy bước đến trước tôi, khóe nhếch nụ cười gượng gạo.
Gương cô tái nhợt, lẽ dạo ngủ được ngon giấc nào, bởi vụ tuyên bố báo cảnh sát trước mọi người mấy hôm trước vẫn như đ/âm trong tim ta, sao thể yên lòng?
"Muốn đi đi, cần gì phải đến thể với tôi?"
"Không biết người ngoài nhìn còn tưởng cậu thích chứ!"
Tôi chịu nổi cái kiểu gì phải dính lấy của ta, đáp trả chút khách sáo.
Tôi hiểu rõ cách khiến đi/ên lắm!
Quả nhiên, Duyệt tái mét như vừa nuốt phải ruồi, hực bước ra khỏi lớp hẳn là đi điểm.
Nhưng thú thực, ra thờ nhưng trong lòng vẫn khát khao giây phút chứ.
Tôi chống cằm tính toán gian, chừng năm phút sau, Duyệt vừa hùng chạy đi giờ mày gi/ận dữ quay về. Nàng xông đến trước tôi, như sắp đi/ên chất vấn:
"Ái làm sao cậu thể đứng top toàn được?"
"Dù cậu gh/ét đến mấy, được phép gian lận chứ!"
"Cậu biết hành vi đó đáng x/ấu thế nào sao?"
Gương méo đến mức biến dạng. Nàng thể chấp nổi sự luôn bị mình đ/è đầu cổ giờ lại vượt mình.