Giang Tư Vũ đột nhiên mở to mắt, khó tin nổi, sắc mặt tái nhợt. Tang Cách thấy tôi im lặng, lông mày nhíu lại đầy bực dọc. Trước khi hắn kịp biến sắc, tôi vội vàng leo lên ghế phụ xe Tang Cách, mặc kệ nét mặt gi/ận dữ của Giang Tư Vũ. Trên xe Tang Cách không có phó quay phim, duy nhất camera hành trình cũng bị hắn lấy áo che lại. Xe lao vút qua đường ven biển, bỏ lại đám người phía sau. Đôi lúc tôi không hiểu nổi Tang Cách - một kẻ gh/ét máy quay như hắn, sao lại nhận lời tham gia gameshow này? Con đường vắng lặng trải dài, gió biển ào ào thổi tới, ánh nắng rải vàng. Tôi ngửa mặt hứng lấy hơi ấm mặt trời. Từ ngày xuất viện, mỗi giây phút được sống đều khiến tôi hạnh phúc. Không gian im ắng giữa hai người thật gượng gạo. Tôi chợt nhớ ông nội Tang Cách cũng thích tắm nắng. Từ khi mải mê sự nghiệp rồi lâm bệ/nh, đã mấy năm tôi chưa gặp lại ông. Tôi do dự hỏi: "Tang Cách, ông nội vẫn khỏe chứ?" Chiếc xe đang bon bon bỗng phát ra tiếng phanh gấp chói tai. Tôi đổ người về phía trước rồi bị dây an toàn kéo phắt lại, siết đến nghẹt thở. Vừa quay sang định hỏi, tiếng thét đã vang lên. Tang Cách đạp ga phóng vút đi, động cơ gầm rú trên đường. Gió lạnh buốt x/é qua mái tóc rối bù. Vốn dĩ tôi chẳng sợ gì trời đất, chỉ gh/ét cảm giác mất trọng lực - điều Tang Cách biết rõ. Hàm hắn siết ch/ặt, mặc cho tôi thét gào vẫn không buông ga. Lần đầu tiên tôi thấu hiểu: Tang Cách h/ận tôi. Chẳng biết bao lâu sau, xe dừng lại ở bãi biển đích đến. Tôi loạng choạng mở dây an toàn, bước xuống nôn thốc bên vệ đường. Mặt tái mét, r/un r/ẩy ngẩng đầu thấy Tang Cách đứng chắn ánh nắng, nét mặt khó lường. "Ông tôi ch*t rồi." Hắn lạnh lùng nói, "Trước lúc nhắm mắt, tin cuối cùng ông đọc là scandal của cô." Dù đang đứng đó, Tang Cách trông như đứa trẻ bị cả thế giới bỏ rơi. Tôi quỵ xuống. Lẽ nào mối tình đẹp đẽ ngày xưa của chúng tôi lại kết thúc thảm hại thế này? 14 Tôi tưởng chúng tôi chia tay trong hòa bình. Không gào thét, không hằn học, có lẽ vì tình cảm chưa đủ sâu đậm. Hồi đại học, bạn cùng phòng đều biết tôi có bạn trai điển trai tài giỏi. Nhưng khi xem ảnh Tang Cách, họ chỉ biết thở dài. Tôi hiểu ý họ - không phải tôi không tốt, mà Tang Cách quá xuất chúng. Đến mức tôi luôn cảm thấy hắn yêu tôi ít hơn tôi yêu hắn, như một lẽ đương nhiên. Khoảng cách giữa chúng tôi quá xa. Năm hai đại học, tôi hào hứng đăng ký casting vai nữ chính phim truyền hình. Không ngờ đạo diễn chọn tôi ngay lập tức, khen nụ cười tôi tỏa sáng. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ được đứng gần Tang Cách hơn. Biết đâu một ngày thành nữ chính của đời hắn? Tôi định đợi sinh nhật hắn để tạo bất ngờ. Phim quay ngay tại trường, cảnh đầu tiên lại là hôn nhau. Khi diễn viên nam đưa tay vuốt tóc tôi, tiếng gọi gi/ận dữ vang lên: "Đinh Cốc Xuân!" Quay lại, Tang Cách đứng giữa đám đông nổi bật như vầng thái dương. Hắn hứa sẽ thăm tôi nhưng chưa một lần xuất hiện, nay lại chứng kiến cảnh này. Bất ngờ hóa tai ương. Tôi lo lắng đến mức diễn dở, đạo diễn phải cho nghỉ giữa chừng. Chuẩn bị vạn lời giải thích, nhưng chỉ nhận ánh mắt băng giá: "Ham nổi tiếng đến thế sao?" Như gáo nước lạnh tạt thẳng mặt. Vốn quen tỏ ra vô tư trước mặt hắn, tôi nuốt nước mắt vào trong: "Ừ, tôi muốn nổi tiếng." Hắn quay đi thẳng, bạn cùng phòng đã đúng khi chê bai mối tình này. Từ đầu, tôi và Tang Cách đã không cân xứng. Tin nhắn tôi gửi thường bị hắn bỏ ngó. Trường hắn toàn giai xinh, thi thoảng tôi lại nhận điện thoại khiêu khích từ người thích hắn. Bạn cùng lớp hắn dù không nói ra, nhưng đều cho rằng tôi không xứng. Sau này tôi bất ngờ đóng phim đắt show, bận rộn đến mức chẳng còn thời gian níu kéo Tang Cách. Có lần xem lại tin nhắn, tôi gi/ật mình nhận ra lần trò chuyện cuối đã hai tuần trước. Khi scandal ập đến, tôi bị đẩy ra đỡ đạn. Liên tục không bắt máy Tang Cách. Tin nhắn cuối cùng tôi nhận được: "Chia tay." Chỉ hai chữ. Hắn chặn tôi khắp nơi, biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ban đầu vào nghề chỉ để đến gần hắn hơn, nào ngờ càng xa cách. 15 Hóa ra lúc scandal, ông nội Tang Cách vừa qu/a đ/ời. Ông có gọi cho tôi nhưng không nhắc bệ/nh tật, chỉ hỏi chuyện giữa tôi và cháu trai. Bao điều muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng. Tôi cứ ngỡ ông lão vẫn đun trà chậm rãi, hỏi hai đứa có muốn ăn trứng đường không. Tang Cách thường từ chối, tôi ăn một lúc hai quả. Vừa nôn xong, cảm giác tội lỗi thắt tim, bụng dưới đ/au quặn. Tôi bặm môi: "Em xin lỗi." Tôi xin lỗi vì đã không ở bên Tang Cách, vì không giải thích rõ với ông. Hắn kh/inh khỉ cười: "Ông tôi liệt giường, cô lại lên báo với trai lạ. Đinh Cốc Xuân, đúng là phải xin lỗi thật."