Mọi người đều cố gắng tìm nữ chính của lãng mạn này.
“X/ấu hổ quá, Du Cẩm!”
Tôi mặc đồ ngủ màu hồng, nhìn tượng khỏi x/ấu hổ tức gi/ận, hét lớn xuống tầng dưới.
“Xuống ngay đi.”
Anh ấy mặc áo sơ trắng, tắm mình trong ánh nắng, cả người bó đều sáng.
Anh vẫy kia thật cao, nụ cười rạng rỡ.
“Công chúa, hãy lấy hồng của mình đi.”
Tôi bỗng gi/ật mình tỉnh giấc.
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu lên giác bình yên thể đã trải qua kiếp người.
Tôi mệt mỏi ngồi dậy, lắc đầu xua tan giấc mơ vừa rồi.
Tìm thấy máy pha phê, tự pha cho mình ly.
Đây căn nhà ba mẹ m/ua sẵn trước khi kết hôn, đã lâu người ở.
Hôm qua, dọn đến đây.
Trong năm nhân, từng bàn về việc xử lý căn nhà này.
Anh ấy đề nghị b/án đi để thì phí.
Giờ đây thật mừng đã chối lúc đó.
Nhờ giờ chốn nương thân.
Tin nhắn WeChat của Du liên tục hiện lên.
[Em yêu, sai rồi.
[Anh nên để em thất vào sinh nhật, m/ua tặng em bó Blue Rose.
[(Hình ảnh).
[Tha thứ cho anh.]
Nhìn xem.
Đến giờ nghĩ vấn đề của hồng.
Tôi nhìn bức ảnh bó Blue nở rộ.
Blue Blue Rose.
Nỗi châm biếm trong lòng càng cao, đáp:
[Thà nghĩ những tài chung nào đi.]
Phía Du im lặng hồi lâu trả lời:
[Em thật nhẫn tâm đến sao?]
7
Tôi Du gặp nhau năm tuổi.
Yêu nhau hai kết năm.
Trong quãng gian dài lẽ chưa từng nghĩ tôi.
Còn đã diễn tập vô lần cách anh.
Tôi liệt kê tất cả tài soạn thảo thỏa thuận hôn.
Gửi cho văn bản này.
[Anh đi.
[Nếu vấn đề gì thì ký làm thủ tục hôn.]
May mắn con.
Giờ còn vấn đề tài chung.
Những vấn đề đều dễ quyết.
Nhưng bất Du chối.
[Anh hôn.]
Tôi lắc đầu, dù đã lường trước năng này.
Nhưng thật phiền phức.
8
Tôi quyết định thẳng.
Mấy sau, hẹn Du ngoài.
Anh ngồi diện, vận com lê chỉnh tề nhưng còn phong thái trong video.
Tay xoa tách phê, bồn chồn.
Thấy im khuấy phê, lên tiếng trước:
“Du Cẩm, đồng ý hôn, Ôn tính sao?”
Mặt đột nhiên tái mét.
Như sao chuyện Đường, lúng túng.
Nhìn anh, lắc đầu.
Tôi quá anh, đã chạm đúng nỗi khiến lộ vẻ hoảng:
“Thỏa thuận soạn cho cả hai.
“Anh nên suy nghĩ kỹ, khi kiện tụng, bên lỗi.”
Nghe đến “ly hôn”, tỉnh táo hơn, ánh mắt hoang mang, vội thích:
“Em nghe nói…
“Nguyệt đồng người quấy rối ấy nên hay giúp.
“Anh ấy gì…”
Tôi suýt bật giơ ngắt lời.
“Anh bao nhiêu rồi?”
Anh ý tôi.
Lời dối quá vụng về.
Với người trưởng thành, cách thích thật thiếu chín chắn.
Anh chợt điều gì, siết tay, nói:
“Anh liên quan gì đến ấy nữa.
“Chúng thể tiếp tục…”
Tôi ngắt lời:
“Du Cẩm, tại sao em không?”
Anh ngớ ra:
“Vì Đường?”
Tôi lắc đầu:
“Không phải.
“Từ trước đến giờ, liên quan ai khác.
“Đây cuộc của hai hai hỏng nó.
“Em em còn em, còn nữa.”
Du ấp úng:
“Anh hiểu.”
Tôi túi đứng dậy:
“Ngài Du, thôi.”
Đồng thời, về bình phong nói:
“Ra đi.”
Tôi mỉm cười Du Cẩm:
“Giờ gian của Ôn Đường.”
9
Một giờ trước.
Tôi nhìn gái trước – xinh đẹp, thuần giống hệt trong video.
Tôi nhìn lòng chút gợn sóng.
Không thấy tự ti trung của gi/ận dữ chồng mình vướng vào.
Tôi thấy tiếc.
Một gái, ở thanh xuân rỡ nhất, chọn bước lên con mục nát.
Tôi nhấp phê, vòng vo:
“Ôn phải không? Cô tìm việc gì?”
Nguyệt mặc váy trắng, buông mềm mại.
Cô cắn môi hồi lâu nói:
“Dạo vui, chuyện gì sao?”
Mở đầu quá vụng về.
Làm tiểu thật thà, còn lắm.
Tôi suýt cười:
“Cô đã mời đây, hẳn vợ Du Cẩm.
“Cũng hôn.
“Đã hết còn vờ gì nữa?”
Mặt càng tái nhợt.
Cô siết tay, nào:
“Xin lỗi, thật nên làm gì.
“Tôi khoe khoang, mình nên xen vào các bạn, dù ấy đã vợ này…