Nghê đ/ập bàn: "Văn Linh, ai điếm hả?"
Chu đứng phắt dậy, đầy hằn học: đấy thì sao? Bản thân đồng loại nào tự Patek Philippe nâng bi đấy!"
Nghê lập tức trào nước mắt, Hạ vội can ngăn.
Nghê Hạ bất "Thu Thu, chị hẹn du lịch, em đột nhiên xuất thế hay chút nào."
"Vậy em đứng dậy, hề ý chỉ ép chị phải lựa chọn.
Chu nắm tay kéo đi: "Chúng thôi."
Ngày đầu chuyến du lịch trở nên ngạt vì xuất Thu.
Tôi sang nhà hàng khác dùng bữa tối.
Khi trở lữ quán, Hạ phòng dọn hành lý, ngập ngừng nói: Linh, em khóc suốt đêm, liều nên đành phải cùng đêm nay."
"Ừ, chị cứ đi." cảm sức, giữa Hạ Thu, cảm giác ngạt.
Khi Hạ cửa, nói: "Hạ Hạ, nếu em chị cùng thì chị cứ ngày sẽ tự chơi."
Nghê Hạ khựng lại, ấp úng: "Được..."
Trước khi ngủ, phòng cùng xem phim.
Chúng hẹn nhau ngày sẽ leo tuyết.
Xem phim nửa thì cho Hi: "Ê, chưa Mai dậy nổi không?"
Chu đáp: "Đợi tớ xem xong phim Linh Linh đã."
Sáng hôm mặc đồ đôi lên xe tuyết.
Xếp hàng qua cửa soát vé, đó.
Chu ngạc nhiên: "Hứa Triết, Hạ họ à?"
Hứa nói: "Nghê phiền phức quá, mất thôi các vậy."
Chu hỏi: "Cậu Hạ gi/ận à?"
"Cô ấy phải lo cho em gái, đành chịu." Qua bực Hạ.
Một lát thở Hạ sáng nói chia tay rồi."
"Hả?" thốt lên ngạc.
Sao tự nhiên chia tay?
Hứa quay tôi: "Chuyện ép được."
"..." nói gì.
Tôi cho Hạ cảm tiện.
Nếu ấy thất mà em bên cạnh, an ủi.
Hứa nói chuyện phía trước, thoại cho Hạ.
Tôi hỏi: "Hạ Hạ, em đâu?"
Cô ấy trả lời: "Ở lữ quán, cùng các không?"
Tôi đáp: "Ừ."
Sau tin này, Hạ rất hồi âm.
Qua cửa soát vé, sang xe lên núi.
Khi ba lên xe chỗ ngồi nhau.
Chúng ngồi tách ra. Trên xe, tin Hạ khiến choáng váng.
Cô ấy hỏi: "Văn Linh, phải không?"
11
Tôi ngơ ngác, gửi ba dấu chấm hỏi.
Cô ấy trả lời: "Đừng giả vờ nữa, em nói rồi, những hồng tặng gửi cho cậu."
Tôi lý: "Hạ Hạ, lời miệng em nói ra, tin?"
"Tính ưa thật, dù sao em tôi, hại tôi."
Tôi khi Hạ nói những lời này, xưa.
Cô ấy tiếp tục: "Ngày Thất Tịch, cầm hồng đứng trước ký túc xã rất lâu."
"Trong vốn tấm thiệp, vứt thùng rác."
"Em tấm thiệp đó, xem nội dung không?"
Nghê Hạ vừa dứt lời gửi tấm tấm thiệp thùng trên viết: "Muốn em mỗi sáng thức dậy ngát hương - Linh".
Dưới cùng chữ ký Triết.
Lúc này, ngồi hàng ghế sau tôi.
Tôi quay nhìn, ánh mắt dành cho quả thực ẩn chứa ý.
Tôi vội quay mặt đúng gặp ánh mắt phía trước - ánh thương giấu giếm.
Xuống xe sang cáp treo lên lưng chừng rồi leo bộ lên đỉnh.
Chu m/ua gậy leo oxy, đợi tại chỗ.
Hứa túi đưa tôi, dịu dàng: Linh, ăn sức đi."
Bình thường Linh, giờ thành Linh Linh nghe tế nhị, xét.
"Không cần đâu, ăn la." viện cớ.
"Vậy sao? bảo mà." Hắn thấu né tránh tôi.
"Giờ ăn." khựng lại, đưa đúng nhãn hiệu hương vị thích.
Không nào hợp?
Ai nhớ sở cùng phòng?
Thấy nhận, cất nói chuyện phiếm: "Vậy Hoa hồng không?"
Tôi lúng túng, vào: "Con hồng mà?"
"Tôi xươ/ng rồng..." ngẩng lên cầm gậy leo về.
Hứa lảng ánh mắt coi chuyện gì.
Trong leo trước dẫn giữa, sau.
Tôi cảm nhận ánh nhiệt phía mỗi khi chệch nhịp liền nhắc "cẩn thận".
Trực giác mách bảo thực ý tôi.
12
Leo mệt khi dừng lều nghỉ, m/ua nước.
Hứa tranh thủ cơ riêng tôi: "Văn Linh, nhớ lần đầu gặp không?"
Tôi nhớ lần đầu gặp căn-tin trường, khi toán bằng thoại thì hết pin.