Sức mạnh của Kỵ Bạch không ngừng tăng lên.
Đồng thời, tộc Trăn Vàng phát hiện Kỵ Bạch gặp nguy hiểm.
Họ điều động người đến tiếp viện.
Kỵ Bạch, A Thức, Tang Cách đều đang chiến đấu ở sân trước.
Ba người nhanh chóng chiếm thế thượng phong nhờ sức mạnh tăng vọt.
Tôi buông tay Cừu Thâu chạy thẳng ra sân trước.
Lão phù thủy thấy thuộc hạ liên tục thất thế.
Trông thấy tôi xuất hiện liền rời mặt trống lao tới siết cổ bế tôi lên khỏi mặt đất.
- Bắt ba con thú kia dừng lại ngay!
Hắn trợn trừng mắt, khi kịp phản ứng thì ống tiêm đã cắm sâu vào cổ tay.
Trong ống tiêm là Nguyễn Linh Thủy do Cừu Thâu đưa cho tôi.
Lão phù thủy trúng kế, vừa rời khỏi vòng bảo vệ của hắc y nhân vừa mất hết linh lực.
Tôi nhanh tay rút sú/ng chĩa vào đầu hắn.
Bóp cò, m/áu b/ắn tung tóe.
Lão phù thủy đờ đẫn ngã vật xuống đất.
Đội tiếp viện bên mép trăng đã tới nơi.
Cừu Thâu xông tới ôm chầm lấy tôi.
- Chị gái! Đại lão! Cảm ơn chị đã chơi cùng em!
- Ở thanh tiến độ toàn thư, chúng ta đã hoàn thành hết cốt truyện rồi! Chị là người chị duy nhất của em!
Tôi xoa đầu cô bé.
Cô gái bé nhỏ ngây thơ làm sao! Mới tiếp xúc vài ngày đã quyến luyến tôi sâu đậm thế.
Cừu Thâu nắm ch/ặt tay:
- Tuyệt quá, đỡ phải làm thêm một phần việc!
Tôi méo miệng cười.
Cũng được.
Hạ gục phản diện lớn nhất truyện, nhiệm vụ thế giới này đã hoàn tất.
Cũng đến lúc người làm nhiệm vụ rời đi.
Tôi không cưỡng cầu kết cục.
Chỉ cần biết họ thoát khỏi u ám và sống tốt là đủ.
Những tháng ngày đồng hành sẽ mãi trong tim tôi, sưởi ấm những chặng đường tiếp theo.
Cừu Thâu buộc định hệ thống nữ chính.
Trước khi chia tay chia sẻ khí vận cho tôi.
- Chị gái, thế giới tiếp theo chị có thể sống nhàn nhã an yên, tránh xa đạn lửa đ/ao đình.
Thế là tôi xuyên đến cổ đại.
Thành một tiểu cái bang.
Cảm ơn nhé.
Nhưng mà phải công nhận, ngày ngàу phơi nắng ở cổng chợ rau quả cũng khá thảnh thơi.
Vai phụ này không nhiệm vụ gì, quả thực rảnh rỗi.
Một hôm, có đứa nhóc nghịch ngợm vứt cọng rơm lên đầu tôi.
Một tên đồ tể hói đầu đi qua nhất định đòi m/ua tôi về làm tiểu thiếp.
Hả? Sao vai phụ lại kích hoạt cốt truyện thế này?
Hệ thống không ch*t cũng như ch*t, im thin thít không một tiếng động.
Đang giằng co.
Một tiêu sư áo đỏ tuốt ki/ếm kề cổ đồ tể.
- Buông nàng ra, đồ ng/u!
Tiêu sư mặt mày thanh tú.
Trên xươ/ng lông mày có vết s/ẹo mảnh ch/ém đ/ứt đuôi mày.
Tăng thêm vẻ tà khí.
Tên đồ tể sợ vãi đái bỏ chạy.
Tôi ngã vào lòng tiêu sư.
Chàng đỡ lấy tôi, giọng ôn nhu:
- Kiếp này ta nam chinh bắc chiến, chỉ thiếu bạn đồng hành hô tiêu. Niệm Niệm có muốn không?
Tướng quân áo đen từ trên ngựa phi thân xuống.
Nắm tay tôi, đôi mắt dài nheo lại như trăng khuyết.
- Kiếp này, ta muốn kết tóc trăm năm cùng Niệm Niệm.
Thái tử bộ thường phục màu vàng, phe phẩy quạt từ kiệu hoàng gia bước ra chặn đường.
- Bổn cung đâu nỡ để Niệm Niệm theo các ngươi chịu khổ.
Tôi không biết nên vui hay buồn.
Trước mắt lại hiện bullet comment:
[Dù sao thì kiếp này... đã có thể mở đường chưa?]