Hai cứ dỗi lạnh nhạt. Vào ngày xem phim đó, Đồ m/ua định mời để lành, ngờ vô tình gặp tôi.

Diễn bực tức, miệng nói không nhưng cuối vẫn lén chạy Đồ, không ngờ chứng kiến cảnh trung thương mại.

Một màn lầm to đùng.

Tôi thân phận oan ức đó.

Xét Đồ và vẫn những đứa trẻ chín chắn, nên trong nguyên tác mới nhiều lầm trắc để nhân vật Bạch Thanh Khanh cơ hội lợi dụng.

Tôi bóp trán: "Hãy đây, cũng đến, nói rõ ấy".

Giọng Đồ trong điện thoại đột ngột lịm.

"Nói... rõ?"

Tôi xoa mũi, từ quả thật không ổn, ngượng cười: "Đừng quan chi tiết, cứ được."

7

Chúng quán gần trường.

An Đồ và lần lượt bước ngạc nhiên thấy - kẻ trông như bông trắng trước khác - tỏ chân thật bất ngờ trước Đồ.

"Chị Bạch."

An Đồ lịch chào tôi.

Diễn thì ngửa trời, khịt mũi hậm hực kéo ngồi xuống.

Tôi vô xem như lũ lạnh như tiền gọi ly cappuccino trẻ con thích uống, vừa quét mã thanh toán vừa xót ví.

Theo nguyên tác, Bạch Thanh Khanh bé Lọ Lem nghèo khó, sống dựa vào bổng và thêm, bó hoa nghiệp cũng phải góp tiền bạn phòng.

Nhân viên mang lên.

Tôi mỉm cười: "Giờ bàn quyết rắc rối nhé."

"Ha, sợ à? Lúc cư/ớp yêu sao không biết x/ấu hổ?" ném lời gai góc.

An Đồ nhíu mày: nói bao lần chị không gì, sao cứ không tin?"

Diễn không chịu được cảnh Đồ bênh sắp cãi nhau.

"Dừng, đủ rồi."

Tôi giơ hiệu lại.

"Diễn đây thực lầm." bình tĩnh nói, "Em nghe chị nói hết."

"Đầu tiên, thuộc về Đồ."

An Đồ há mồm, ánh vẻ bất mãn.

"Tại sao nói sai? Thứ chị không biết để như vậy."

"Nếu nói mình vô tội thì chị không tin. Dù lầm không, ít nhất không cảm giác an toàn."

"Hai thanh mai trúc nên dễ xem nhẹ cảm phương. dịu dàng ngoài, nhưng không thấu đồng mình - đó vi ng/u ngốc."

Tôi gia quá nhiều cuộc luận, miệng lúc như sú/ng b/ắn liên thanh.

Phản ứng Đồ nói tất cả: Từ bực tức phẫn uất, dần cúi gằm mặt, đỏ cả tai.

"Giữ khoảng khác giới, lầm phải thích. Có miệng mà không nói thì để cảnh à?"

An Đồ cúi đầu, siết ch/ặt.

Diễn cạnh đỏ hoe mắt, nước lăn dài, hằm Đồ.

Cổ ngẩng cao như thiên nga kiêu hãnh.

"Diễn cũng tự Em không hoàn vô tội."

"An Đồ thích bao nhiêu lần rồi? Em gì? Không nghe không tin, gặp không kỹ dư luận áp chế."

"Khi rõ chân tướng phát động b/ạo l/ực mạng. Nếu vô tội, động chẳng khác thủ."

Diễn cắn môi.

Nhìn thở nói giọng dịu "Giờ cả chị và Đồ đều đây. Em muốn hỏi gì, muốn biết gì, cứ nói thẳng đi."

Mau quyết xong.

Vai trò chị cả lành nổi da gà.

Mặt vẫn giữ nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng dỗ dành.

"An Đồ."

Giọng ngào.

"Ừ."

"Nhìn này."

An Đồ ngẩng lên, thấy đỏ hoe gái.

"Anh thật không h/ệ khác sao?"

"Anh thề, và chị không gì." Đồ nói từng chữ rãi.

"Vậy... còn thích không?"

Diễn gắng kìm nước mắt: "Em cảm rất rõ, Bạch Thanh Khanh khác biệt lắm."

"Dù... dù..." Cô cắn "Nếu không thích nữa, hãy nói ngay nhé. Em sẽ không... phiền đâu."

Mấy từ cuối được nghiến từ kẽ răng.

Tôi thở dài.

Đúng bé ngang bướng.

8

"..."

An Đồ im lặng giây lát.

"Anh không thích ai Anh thừa khác biệt chị Bạch, nhưng đó không phải tình yêu." Chàng trai ngẩng đầu nói nghiêm túc, ngưỡng m/ộ."

"Anh muốn trở thành xuất sắc như chị ấy."

"Để sau không dựa vào gia đình, mà tự thân cuộc sống ấm no."

"An Đồ..."

Diễn không nhịn được nữa, lao vào lòng Đồ khóc nức nở.

Tôi gật đầu lòng.

Nhưng chẳng mấy thấy cảnh quấn quít thấy ngột thở.

Trời ạ, hòa viên xong còn phải hít bụng cẩu lương.

"Rồi, giờ mọi rõ, thể giúp chị thanh minh trên bảng tình chứ?"

An Đồ gật rồi, không thể liên lụy chị Bạch."

Diễn sưng như trái đào, ngượng nghịu nói: "Thực không định đăng đâu, bạn thân khuyên phải bảo vệ lợi thôi."

Cô liếc quay đi, khoanh trước ng/ực.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Giả vờ là trai thẳng

Chương 17
Tôi và Lâm Nghênh là anh em thân thiết suốt 20 năm trời. Tôi đã chứng kiến cậu ấy từ một thằng nhóc tè dầm, chỉ biết níu lấy chân tôi mà khóc nhè, lớn lên thành một tên hoa tâm trăng gió. Tên khốn đó chẳng phân biệt nam nữ, tình nhân đổi như thay áo mỗi tháng. Chỉ cần cặp mắt đào hoa kia khẽ cong lên một chút, đám người tình vừa bị đá cũng lập tức nguôi giận, như thú cưng bị chủ vứt bỏ, cụp đuôi bỏ đi. Lâm Nghênh không có trái tim, điển hình của kiểu người né tránh tình cảm, hễ tình cảm quá mức là cậu ấy lại thấy phản cảm. Vì vậy, tôi sẽ không để cậu ấy biết...Tôi thích cậu ấy. Dù sao tôi vẫn luôn giỏi che giấu, cũng chẳng muốn đánh mất thân phận bạn thân suốt 20 năm nay. Cho đến một ngày, tên khốn ấy mắt say lờ đờ, cứng đầu chen vào lồng ngực tôi, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đầy tủi thân lên, chất vấn tôi: “Tại sao cậu lại là trai thẳng chứ?”
146.6 K
2 Ca Nhược Chương 9
3 Da Qúy Phi Chương 22
6 Thần Hộ Mệnh Chương 35
7 Tiệm Mộc Nhĩ Chương 20
8 Cố Chấp Chương 25
11 Tàng Bệnh Chương 17
12 Cáo Và Sói Chương 23

Mới cập nhật

Xem thêm