(Đã hoàn thành) là xuất thân từ nông thôn.
Tôi nghĩ có người có, quyền lực và trai chọn bạn gái.
Cho phát hiện bức ảnh tình đầu của điện thoại - giống ta 80%.
Tôi vẫn bình thường, lóc, gây gổ, giả gì.
Đàn ông là thứ gì chứ?
Nào là "trăng non", nào là "nốt ruồi son"?
Tôi trở thành nữ gia xỉ.
1
Khi Tân, vừa tốt nghiệp ở công ty.
Phó là đối tác của công ty chúng tôi.
Nhà bất sản, rất có trai. Lúc đó nhiều công ty cố tình cận anh.
Tôi ngờ để ý - mùa lộn mới là "chuyên gia giải đề" từ thị trấn nhỏ.
Anh tặng tôi, mở cốp chiếc Maserati triệu hồng nở rộ.
Anh tặng số nhỏ, mỗi sáng trên bàn việc thấy hộp đắt tiền.
Anh mời đi ăn sau đó dạo bờ sông. Ánh đèn chiếu lấp lánh d/ục v/ọng đêm khuya. Anh thì thầm bên tai lời tình tứ khiến mặt.
Không cưỡng được cuộc tấn công thế.
Sau biết, chính thức hò Tân.
Anh thật sự rất chiều tôi, m/ua cho Anh đừng uốn mái tóc thẳng và gương mộc mạc ngây thơ của tôi.
Xung quanh có số tỏ ý thân thiết. sợ thức chiều chuộng Anh tủ quần Anh tóc mượt, mỗi tuần spa chăm sóc tóc.
Phó từng tôi, "đợi nữa".
Lúc đó ngây thơ tưởng đợi đêm tân Về sau mới biết, đang đợi bóng hồng xưa.
2
Trước phát hiện bí mật của Tân, đã nhận thấy có điều bất thường.
Ví lúc nào dán điện thoại - người nhưng ngày nào đăng nhập kiểm tra.
Khi tôi, ánh đờ đang xuyên qua để ngắm khác.
Thực ra đây từng có giác nhưng gần đây nó càng rõ rệt.
Tôi tưởng mệt vì công cho thấy hộp thoại hiện lên điện thoại mới mình là đồ chơi, là bản của người tình xưa, là công cụ cho giấc mộng mạn của anh.
Tôi chợt vì dẫn gặp bạn bè.
Vì giữa rừng rực chọn bông nhỏ danh.
Vì ánh luôn về người khác.
Vì mặc tóc dài thế.
Tôi tìm được tài khoản của Tân, thấy người duy theo dõi - Nhiên.
Thì ra tên Nhiên.
Nhưng là Minh Nguyệt.
Cô du piano đôi tay nuột thon dài.
Tôi xuất thân nông thôn, đôi tay chai sần vì công việc đồng áng.
Cô mặc cười tươi trăng rằm, quả thật sáng nao lòng.
Tôi ngồi gương chiếc quên màu gh/ét chính là trắng.
3
Màn đêm thật đ/áng s/ợ, có người thấy vực thẳm mà mình đang vực thẳm.
Phó đang ngủ say, tiếng của tỉnh giấc.
"Đêm hôm khuya khoắt gì vậy?"
Anh gắt.
Tôi chợt thấy cảnh này thuộc lạ thường.
Ngày xưa ở bố mẹ.
Bố là thằng s/ay rư/ợu, nào uống, nào ve vãn.
Không đếm xuể đêm chìm giấc ngủ tiếng tức tưởi của mẹ.
Hắn uống là đ/á/nh mẹ, đ/á/nh thừa thiếu ch*t. Mẹ sợ hàng xóm nghe thấy, sợ người dị sợ kh/inh vì có ông bố vũ phu, cứ răng chịu đựng.
Tôi lao kéo con q/uỷ đó, hắn đ/á/nh cả tôi.
Mẹ thoi thóp thở, nắm tay nức nở: "Mình đi thôi mẹ".
Mẹ chịu đi. ông thế, đi rồi sao?
Bà nào.
Mẹ có thức dựa ông.
Thế dù đ/á/nh đ/ập, vẫn đi được.
Vùng khép này đi đâu? chẳng gì, chẳng gì.
Cả mong thoát khỏi hành, đừng nương tựa ông.
Hồi nhỏ mẹ đi sớm đưa ra thành phố.
Hôm đó, người từng m/ắng lời, roj quất người tôi.
Bà nói: "Con đỗ. Đàn có thức."
"Mẹ con thành bản của mẹ."
Bà đ/á/nh tôi, nhưng xử lý vết thương là người nhiều nhất.
Như mong ước, trường danh tiếng, có công việc tử tế.
Ngày núi, hứa vài năm nữa đón ra.
Nhưng thể đi nữa rồi.
Bà nằm sườn đồi hoang vu.
Gương tái nhợt gương đầy dần trùng hình ảnh mẹ thầm đêm đen năm trước.
Tôi đang cho người ông đáng - điều khiến thất vọng ư?
Không khóc.
Tôi lau gió đêm ùa khiến đầu óc dần tỉnh táo.