Sau khi đi nhờ xe của một thầy giáo về nhà vào buổi trưa, tôi tranh thủ chợp mắt một chút, cố gắng xóa bỏ hình bóng đó khỏi tâm trí. Kết quả là giấc ngủ chập chờn, đầu óc nặng trịch. Khi xách túi xuống cầu thang, tôi phát hiện chiếc xe sang trọng quen thuộc đỗ ngay cửa ra vào. Do dự một lát, tôi vẫn bước tới gõ cửa kính. Kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt điển trai lạnh lùng đến mức tột cùng của Cận Ngôn, đôi mắt phượng đen nhánh tựa mực. Tôi giả bộ thản nhiên hỏi: "Cận Ngôn, có chuyện gì thế?" "Sao em không trả lời tin nhắn của anh?" "Em không xem điện thoại khi lên lớp, xong lại quên mất." "Lại quên... Em lại quên..." Giọng anh lộ rõ sự uất ức. "Vậy người đưa em về hôm nay là ai?" Tôi hơi nhíu mày: "Sao anh biết?" "Anh cũng định đón em về trưa nay, nhưng em không để ý thấy anh." Nhìn vẻ mặt tủi thân của anh, tôi khó tin hỏi: "Vậy anh đợi em ở đây cả buổi trưa?" Anh ngượng ngùng quay mặt đi, nhưng ánh mắt vẫn thiết tha hướng về phía tôi: "Ừ, anh tưởng em gi/ận chuyện tối qua, sẽ không thèm nói chuyện với anh nữa." Vẻ mặt mong manh đáng thương của anh khiến tôi siết ch/ặt tay xách túi, cuối cùng thốt ra lời tà/n nh/ẫn: "Đúng vậy, từ nay em sẽ không quan tâm đến anh nữa." 19 Tôi nhìn gương mặt Cận Ngôn đột nhiên tái nhợt, trắng bệch đến đ/áng s/ợ, như vừa trải qua cú sốc lớn. Thấy anh như vậy, giọng tôi dịu xuống: "Anh đã có bạn gái rồi, đừng tán tỉnh người khác nữa, người ta sẽ hiểu lầm đấy." Ôi, xem tôi đúng là đồ ngốc bị lừa còn giúp kẻ khác đếm tiền. Cận Ngôn sững người, nghi hoặc đáp: "Bạn gái? Anh nào có bạn gái?" Thấy vẻ ngơ ngác không giả vờ của anh, tôi lấy điện thoại cho anh xem tin hot vẫn đang chiếm đầu bảng: "Cô Tô Thư này xinh thật đấy, anh đừng có lừa tình người ta nhé." Giọng tôi vô tình thoáng chút chua ngoa. Cận Ngôn liếc nhìn điện thoại, mặt càng đen sì: "Cô ta không phải bạn gái anh, em tin anh đi." Nói rồi anh lấy điện thoại, gõ lách cách vài chữ, dường như sắp đ/ập vỡ màn hình. Ngay sau đó, một dòng tweet hiện lên trong danh sách theo dõi của tôi: [Cận Ngôn JY: Đ** m* đừng có đạo nhái!!!] Câu ch/ửi đơn giản mà đạt đến cực phẩm. Cầm điện thoại, tôi bật cười. Cận Ngôn lập tức gọi cho quản lý, quát thẳng: "5 phút nữa không có thông cáo pháp lý và tuyên bố làm rõ, cậu biến đi." Nghe đến đây, kết hợp với mấy cuộc gọi tối qua trên xe, tôi cũng phần nào hiểu ra. Hóa ra tin hẹn hò này là chiêu trò của công ty quản lý và Tô Thư. Cận Ngôn đã cự tuyệt. Đang suy nghĩ, tay tôi bị người trong xe khẽ kéo. Giọng nói trầm khàn đầy tủi hờn vang lên: "Cô Ôn, anh đã yêu cầu họ đính chính từ hôm qua rồi, tại họ chưa kịp ra thông báo thôi. Giờ em tin anh chưa?" Tôi gật đầu, nỗi chua xót và ngột ngạt trong lòng như được quét sạch: "Em tin." 20 Kể từ ngày Cận Ngôn chấn chỉnh tin đồn một cách dứt khoát, scandal tình cảm của anh trên mạng cũng lắng xuống. Bởi Cận Ngôn hiếm khi tự tay đính chính bằng tweet và cảnh cáo pháp lý thế này. Lần này đích thân xuất chiêu khiến dân tình xôn xao đồn đoán về danh tính của "người theo dõi bí ẩn". Còn nữ minh tinh Tô Thư thì chậm rãi đăng đàn đính chính: [Tô Thư: Hôm phỏng vấn em chỉ bị đ/au họng nên không trực tiếp làm rõ thôi ạ~] Đọc tweet này, tôi cảm thán giới giải trú thâm thúy thật. Hừm, miệng không nói được thì tay không biết đăng tweet đính chính à? Fan của Cận Ngôn đương nhiên cũng chỉ trỏ ầm ĩ, khiến Tô Thư lại nổi đình đám dù bị anti. *Tính* [Cận Ngôn: Anh đợi em ở cổng phụ trường.] [Tôi: Vâng, đợi em giải đáp bài cho học sinh xíu.] [Cận Ngôn: Không sao] Giải đáp xong cho học sinh, tôi vác túi ra cổng trường. Đi ngang dãy nhà nghệ thuật, tôi chợt dừng bước. Mấy hôm nay cứ muốn hỏi Cận Ngôn về nội dung bản nhạc trong lá thư, nhưng mỗi lần nhìn vào mắt anh lại thấy áy náy. Đã quên mất câu trả lời của người ta bao năm, giờ lại đi hỏi chính chủ ý nghĩa là sao. Đúng là đồ vô tâm. Ngẩng đầu thấy phòng nhạc còn đèn sáng, có lẽ các thầy cô âm nhạc đã trở lại trường. Cầm lá thư, tôi tìm thẳng đến giáo viên âm nhạc quen. Thầy giáo thử đ/á/nh lại giai điệu trên đàn. Giai điệu vang lên nghe quen quen, hình như là bài hát thịnh hành hồi cấp ba, Cận Ngôn từng hát trong cuộc thi ca nhạc. Lời bài hát nói về mối tình thầm kín, hồi đó nổi như cồn trong trường. Cảm ơn thầy giáo xong, tôi hướng ra cổng trường. Trên đường vô thức lôi tai nghe ra, nghe lại bài tình ca này. "Chính là không thể mở lời cho nàng biết, anh nhất định sẽ che chở và làm nàng cười." Hóa ra đây là bí mật của Cận Ngôn. 21 Vào ghế phụ, tôi thấy Cận Ngôn đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Hàng mi dài in bóng lên quầng thâm dưới mắt đầy mệt mỏi. Tôi cất tai nghe, ngoảnh lại nhìn chằm chằm vào anh. Cận Ngôn 25 tuổi đã là người đàn ông chín chắn, nhưng vẫn phảng phất nét thanh xuân tinh khiết. Hóa công quả thiên vị đến mức lệch cả Thái Bình Dương rồi. Không kìm được, tôi đưa tay sờ lên gương mặt, sống mũi anh. Bỗng Cận Ngôn khẽ mấp máy môi: "Cô Ôn, đang cưỡ/ng b/ức tình cảm à?" Tôi rụt tay lại, cười gượng: "Anh có sợi tóc dính trên mặt, em gỡ giúp đó. Ngôi sao lớn phải giữ hình tượng chứ." "Vậy sao?" Cận Ngôn từ từ mở mắt, nghiêng người nhìn tôi. Đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ m/áu khiến người ta xót xa. "Dạo này anh bận lắm hả?" "Ừ, sắp có concert, phải tập luyện nhiều." "Vậy anh không cần đưa em về nữa đâu."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm