“Là động theo Toàn.”

“Cậu chưa từng đáp lại tôi.”

Từ Lâm không lại nói vậy, hơi há hốc mồm ngạc nhiên, ngoài cô ra, còn có mẹ tôi.

Ngay lập tức, một cái t/át bay tới!

bỏng trong ù đi, hồ thấy tiếng m/ắng nào không hành lại yêu đương, nào nuôi uổng phí...

Giáo viên nhiệm vội vàng ngăn lại, nói vụ chưa ràng, đừng vội đ/á/nh trẻ.

Tôi im lặng chịu đựng, thấy đây lần đảm mình.

Kết cục sự việc, mấy cô nàng du côn đ/á/nh người học, Từ Lâm đình một tuần.

Còn phải bản kiểm điểm 2000 chữ.

Vì vết thương trên người, nghỉ vài ngày.

Khi quay lại trường, Toàn nhiều lần riêng, nhưng đều lấy cớ trốn tránh.

Dần dần, phát trốn mình.

Có lẽ được tin Toàn không động nữa, giờ chơi đứa trong lớp, ngoài hút th/uốc một mình.

Năm cấp.

Mọi người bắt đầu tập cật lực.

Tôi bận tối mắt, nào thêm, nào luyện đề, lại còn kiểm hàng tuần, thi tháng.

Mẹ muốn thi Đại A, với thành tích tại còn kém chút nữa.

Nhưng mục tiêu thực sự tôi, lại Đại S.

Điểm chuẩn hơn, với viển vông, nhưng với Toàn lại dễ trở bàn tay.

Khi nguyện vọng, nghĩ ba ngày.

Cuối cùng lén Đại S.

Sau thi xong, giáo viên nhiệm tổ chức hoan.

Cả lớp người, mỗi Toàn vắng mặt, nói Đại S đã gọi điện mời riêng, thỏa thuận điều kiện bổng phần cùng miễn phí.

Cậu phải nhập sớm, nhiều thủ cần làm, không thể tham dự được.

Sau này, Đại S nguyện.

Mẹ mừng nhảy lên, bà vốn không kỳ vọng gì, sau biết trải qua bao chuyện, Đại đã giới hạn trong mắt bà.

Nhưng Đại S, bà không tới đỗ.

Thật lòng mà nói, không ngờ.

Nhưng mỗi lần khuya mệt mỏi, gặp bài khó muốn bỏ cuộc... khuôn mặt trai Toàn lại ra...

Đúng vậy, thích ấy, lời nói.

Hôm lớp nguyện vọng, không nhấn x/á/c nhận.

Chu Toàn lững thững tới, một tay ghế, một tay bàn, khóa trong không hẹp.

Tôi tiếng tim đ/ập thịch...

Cổ họng khô khốc.

Cậu xuống liếc màn hình, thản nói: “Đại S à... Giống đây.”

Rồi thêm câu: “Sao? Thích hả?”

Đây lần đầu tiên động nói chuyện với lên lớp 12, đầu óc trống rỗng.

Trước nhập học, gặp người trên phố - từng hút th/uốc với Toàn năm xưa.

Họ trông thấy tôi, chào xa:

“Chào chị dâu!!”

Chân dính xuống đất, đứng lát rồi bước lại gần hỏi: “Chị dâu cơ...?”

Hai người nhìn ngác.

“Chị dâu... không lẽ tay đại rồi ạ?”

Đầu óc rối bời, khô “Chia tay chứ... bọn chưa từng hẹn hò.”

Hai người ngớ ra.

“Không rồi... ảnh minh thư trong ví đại chị mà!”

“Đại yêu thầm hả...?”

Tôi chợt nhớ tấm ảnh thẻ trên thẻ đã mất tích nào.

Ngày giảng đại đầu tiên lưu tân viên. Cuộc sống mới, khiến tràn đầy hi vọng.

Trên sân khấu, cô gái xinh đẹp, tựa tiên nữ.

Các tân viên xào:

“Đó giỏi được tuyển thẳng khóa trước, đồn vào trường đã để mắt tới nam luật khoa...”

“Tên Toàn đấy!”

Ba chữ lên khiến tim lại.

Lòng dâng lên vị chua lạ, thức vểnh tiếp thì biểu diễn kết tiếng vỗ tay dội, đề mọi người lại chuyển sang chuyện khác.

Hôm sau, kiến cảnh hẹn giữa tin đồn.

Học giỏi hôm qua mặc váy trắng đứng trước cổng căng-tin nghẹt.

Níu tay áo Toàn.

Mắt long nước: “Tại chứ, cho em lý đi!”

Tôi đứng trong Toàn qua lớp người nhìn thẳng tôi, đã biết trước ở đó.

“Bởi vì, theo cô ấy.”

Đám theo hướng tay chỉ, đồng loạt nhìn về phía - cô gái sáng sớm chưa mặt.

Tôi: ......

Thế tiếng trường theo cách kỳ lạ, giờ tất đều biết: Nam luật khoa theo Kỳ Doanh khoa Văn.

Và, công chối giỏi đẫm lệ.

Trong căng-tin, Toàn trước ánh mắt mọi người mang cho phần cơm gà cay.

Ngồi đối diện nhìn ăn.

Cậu ấm ngỗ ngược bỗng hóa nam thần, lại công tỏ với tôi, khiến nghi ai nhập h/ồn.

Tôi khẽ nghiêng người hỏi nhỏ:

“Cậu lợi dụng bình phong không?”

Chu Toàn nghĩ lát, thở khẽ: “Cô đừng chọc nữa được không?”

Tôi ngượng ngùng ngồi thẳng, giác khác lạ.

Hình như... tính tốt hơn trước.

Theo tính cách cũ, trốn suốt năm, không nói chuyện, thậm chí phớt lờ, đáng lẽ đã không để ý tới nữa.

Nhưng tại... khiến khó hiểu.

Tôi vốn định nếu lạnh nhạt sẽ bám sam, nào ngờ...

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm