Lần đầu cởi đồ ngủ, bị công an bắt đi... Tôi mắt lờ đờ nhìn chàng công an đứng thẳng tắp bên giường, lặng lẽ kéo tấm chăn bị đạp sang một bên, nhắm mắt lại... Giữ nụ cười.
Cứ coi như tôi ch*t đi...
1.
Trong phòng thẩm vấn.
Tôi được đeo đôi vòng bạc... ngồi trên ghế tra hỏi.
Đối diện là hai chú công an, một người lớn tuổi trông rất hiền lành; người còn lại chính là anh chàng đeo vòng bạc cho tôi lúc nãy, rất đẹp trai, nếu có thể tôi không muốn gặp lại anh ta nữa.
Công an đẹp trai lên tiếng:
- Từ giờ, tôi hỏi câu nào trả lời câu đó, không được nói dối, khai báo thành thật để được khoan hồng, hiểu chưa!
Tôi gật đầu lia lịa!
- Tên gì?
- Tần... Tư... Tư... Tư Tư.
- Đừng có bắt chước rắn! Tên gì!
Lần đầu bị đưa vào phòng thẩm vấn, không sợ là giả. Tôi cố nén nước mắt đã là tốt lắm rồi, còn bảo tôi bắt chước rắn...
Hu hu hu thật là oan ức.
Anh công an đẹp trai không ngờ hỏi tên mà làm tôi khóc, nhất thời lúng túng. Lúc này, vị cán bộ kỳ cựu bên cạnh lên tiếng an ủi:
- Cô bé đừng sợ, cứ thành thật khai báo nhé.
Sau khi an ủi tôi, ông quay sang trách đồng nghiệp:
- Người ta chỉ là cô bé con, Cố Phàm Chu, anh hà khắc thế làm gì!
Sau khi vị cán bộ kỳ cựu tiếp nhận thẩm vấn, quy trình diễn ra nhanh hơn nhiều. Cuối cùng đến phần then chốt:
- Cô bé, đây là lần thứ mấy cô làm chuyện này?
Chuyện gì? Từ khi bị đưa đi, cả đường không cho tôi mở miệng, đến bản thân tôi còn không biết mình phạm tội gì.
Là chuyện cởi đồ ngủ ư? Tôi thật sự là lần đầu mà!
Thấy sắc mặt vị cán bộ đã nghiêm nghị, tôi càng kích động minh oan:
- Em thật sự là lần đầu, đúng là lần đầu tiên!
Bùm!
Bàn tay anh chàng đẹp trai đ/ập mạnh xuống bàn, âm thanh vang dội trong căn phòng kín.
- Nói! Th* th/ể ở đâu!
Lúc này tôi đã sợ đến nỗi nấc c/ụt... đầu óc trống rỗng.
Xem phim nhiều nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm giác làm kẻ x/ấu thực sự.
- Hực... Tư... Tư... Tư...
Vừa khóc lóc giữa chừng bị dọa im bặt, vô tình cắn vào lưỡi, giờ vì quá căng thẳng lại càng nói không rõ.
- Đã bảo đừng bắt chước rắn! Khai thật đi! Th* th/ể đâu?
Hu hu hu oan ức quá, lại còn bảo tôi bắt chước rắn. Th* th/ể gì chứ tôi đâu có biết, anh ta còn hung dữ thế này thật đ/áng s/ợ quá đi mất.
Sau khi vị cán bộ kỳ cựu giải thích, tôi mới hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Hóa ra chuyến 'du lịch' đồn công an là do bác hàng xóm tặng!
2.
Hai ngày trước về quê thăm ông bà, tối nay mới lếch thếch kéo vali về nhà.
Cả ngày trên xe khiến người đ/au nhừ, tôi tắm rửa xong liền leo lên giường ngủ.
Trước khi ngủ lướt được thông tin nằm kh/ỏa th/ân tốt cho sức khỏe lại giảm mệt mỏi, tôi lập tức cởi bỏ đồ ngủ, đ/âm đầu vào giường.
Hoàn toàn không biết trong vali kéo về, bà tôi sợ cháu đói rét đã lén nhét vào một con gà.
Dù được bọc nilon nhưng vết đỏ không được lau sạch đã thấm từ vali ra ngoài.
Tôi bảo sao cả đường nhiều người nhìn mình thế.
Vết m/áu gà không rõ từ lúc nào bắt đầu rỉ ra. Theo lời tố cáo của bác hàng xóm:
- Từ trong thang máy đã thấy m/áu chảy, ôi trời ơi ào ào chảy suốt đến cửa nhà nó, kinh hãi quá! Về nhà tôi còn theo dõi một lúc, không thấy động tĩnh gì liền báo công an ngay.
Chuyện gì thế này...
Giải trình xong, ký tên là được về. Nhưng vị cán bộ kỳ cựu nhất quyết bảo Cố Phàm Chu đưa tôi về.
- Tiểu Cố! Cậu đưa cô bé về đi, đêm khuya đường xá không an toàn.
Anh chàng gật đầu không từ chối, định đi lấy xe.
Tôi vội lắc đầu khoa chân múa tay:
- Không ạ! Đã phiền các anh thức đêm rồi, sao dám nhờ thêm nữa. Thật sự không cần đâu.
Cuối cùng không chống được lời nhiệt tình của vị cán bộ, tôi đành nhượng bộ.
Lúc đến tôi đeo c/òng ngồi sau, lúc về hai tay nắm ch/ặt dây an toàn ngồi ghế phụ.
Cùng một xe, cùng tài xế, nhưng tâm trạng khác hẳn.
Bầu không khí im lặng khiến tôi như vẫn trong phòng thẩm vấn. Để phá tan không khí, tôi chủ động bắt chuyện:
- Chú công an ơi, à... chú láy xe ổn phết nhỉ.
Vừa dứt lời đã nghe tiếng cười khẽ bên cạnh.
Ý gì đây? Chê tôi hài hước à?
- Tôi chỉ lớn hơn cô ba tuổi, chưa đến mức thành chú. Tên tôi là Cố Phàm Chu, cô có thể gọi thẳng tên.
Đúng lúc đèn đỏ, Cố Phàm Chu vừa về số mo vừa đáp:
- Trước hay đuổi tội phạm bằng xe nên có chút kỹ năng.
Xe dừng khiến không khí càng ngượng ngùng. Anh ấy đã tự giới thiệu, tôi cũng phải lịch sự...
- Thế à haha tôi tên Tần Tư Tư.
- Tôi biết rồi.
- Haha anh biết rồi à...
...
Sao mà không biết, còn bảo tôi bắt chước rắn nữa...
- Bên phía hàng xóm chúng tôi sẽ giải thích giúp cô. Tôi cũng xin lỗi vì những gì đã thấy.
- Thấy gì cơ??
Anh ta đột nhiên xin lỗi khiến tôi không kịp phản ứng. Khi hiểu ra, tôi chỉ muốn tự kết liễu mình luôn, nếu anh chàng nghiêm túc này không ngại tôi ch*t ngất trên xe.