1.
Tốt nghiệp đại học.
Tôi chia bạn trai nhau năm.
Hai năm sau được gia đình mối.
Tôi kết một đàn hẹn hò sắp đặt.
Trần Mục Quân.
Hơn tuổi.
Lịch lãm nho nhã, cao ngạo lạnh lùng.
Trẻ tuổi giáo sư học thuật.
Đúng chuẩn đóa hoa trên núi cao.
Phó Đa luôn may mắn gặp được phẩm nam nhân.
Ngay gia đình cũng vô cùng hài lòng về anh.
Còn tôi?
Đương nhiên cũng hài lòng.
Kết nửa năm, chúng kính lẫn can thiệp đời tư.
Ngoài chăn gối.
Thân thiết hơn bạn cùng phòng.
Lần gặp Mục Quân ở quán hẹn hò.
Anh mặc áo sơ mi trắng chỉn chu.
Dáng thẳng tắp tú.
Toát vẻ khiết sinh viên mới ra trường.
Anh liếc đồng hồ:
"Tiểu Ôn, mười phải lớp, chúng ta đổi WeChat nhé?"
Lúc ấy buổi hẹn.
Chắc cũng vậy.
Bằng dùng cớ "mười lớp".
Quả nhiên, sau quét mã kết bạn.
Đối mãi chấp nhận.
Đây hẳn cách từ chối khéo.
Đêm đó vừa báo xong tình hình mẹ.
Tôi nhận được báo: "Đã trở thành bạn bè".
Anh ngay tin nhắn thích: "Xin tiểu Ôn, nay lịch dày".
"Không sao".
Lời xã giao.
Tôi tưởng hội thoại kết thúc ở đây.
Anh ta lại "Tiểu cảm nhận thế nào về tôi?"
???
Hỏi ấn tượng sau nửa giờ gặp mặt?
Tổng cộng chưa đầy hai chuyện.
"Không rất ổn".
Tôi lịch sự đáp.
Anh lập tức "Vậy nào chúng ta kết hôn?"
2.
!!!
Tôi váng.
Chưa kịp thần.
Cuộc gọi thoại vang lên.
Tôi lỡ nhấn nhận.
"Alo, tiểu Ôn".
Tôi cố đáp: "Vâng".
Sau lời xin vì đường đột, tục đề cập sự.
"Kết ư?"
"Vâng, hơi đột ngột".
Anh rất nhiều.
Tôi tưởng sẽ nghe những quan gia bao cuộc hẹn trước.
Nhưng thực tế.
Giọng điệu luôn ôn hòa đẳng.
"Xin lỗi, đến tuổi lại bị gia đình thúc giục. nghĩ chúng ta rất hợp, bố mẹ cũng rất cô... Nếu cũng sao, thực được dễ gần".
Không cuối câu.
Giọng chùng xuống đầy buồn.
Tôi mềm lòng.
Không nhận ra những vô trong lời anh.
Vài của chạm đúng lòng tôi.
Hai năm bạn trai khiến phụ huynh liên tục thúc giục.
Trần Mục Quân chiếc gối kịp thời.
Tôi trầm ngâm: "Để suy nghĩ thêm".
"Vâng".
Hôm sau, nhắn tin đồng ý.
Chỉ trong một tháng.
Chúng bỏ trực đính rồi kết hôn.
Không tiệc cưới.
Phó Đa cầm sổ đỏ của tôi.
"Vội vàng thế, đừng để ta có gì tiềm ẩn".
Tôi gi/ật mình.
Chưa nghĩ tới.
Phó Đa chép miệng.
"Cưng, đây phải nghĩ tới, đàn x/ấu ảnh hưởng đời em".
Tối đó.
Tôi chăn nghe tiếng nước từ tắm.
Cạch.
Cửa tắm hiện bóng lưng thẳng, eo thon vai rộng.
Sợ bị phát kéo chăn che nửa mặt.
Để lộ đôi mắt dõi Mục Quân.
Anh ngừng tóc.
"Tối nay khách".
Phòng khách?!
Quả nhiên có vấn đề.
Nhớ lời Phó Đa, tiếng.
"Này... thầy Trần..."
"Hửm?"
"Hình chúng ta quên khám sức khỏe tiền nhân..."
Giọng nhỏ muỗi vo ve.
Trần Mục Quân ngác.
Chợt ra.
"Nếu em kiểm tra, nay cũng được".
Giọng trầm khàn quyến rũ.
Sau đó, chỉ bảo Phó Đa.
"Kết Mọi thứ đều ổn".
3.
Với bên ngoài.
Chúng đôi phúc.
Nhưng thực tế.
Hai có nhiều khác biệt.
Là giáo sư đại học.
Trần Mục Quân luôn ra chín chắn, lạnh lùng kiêu ngạo.
Sở thích đọc "Bài giảng Feynman" ngày trong phòng.
Khi thú.
Anh thảo luận về thuyết phân khí trước ngủ.
Trời ạ!
Ai lại bàn trên giường!
Chẳng lẽ bộ váy mới của tôi?
Đúng đàn khô khan.
Tôi trở mình ngủ.
Trần Mục Quân "Em buồn rồi?"
"Ừ".
Tôi gắt.
Anh ngác: "Sao mỗi em đều ngủ? Em thích à?"
Tôi người.
Ánh đèn đôi mắt đen của càng quyến rũ.
"Thầy Trần, em thầy hơn".
Tôi quàng cổ anh.
Khóa ch/ặt những thuyết dang dở.
Hơi Mục Quân dồn dập.
Nhưng vẫn tỉnh táo kìm chế.
Anh nắm tôi, mắt đỏ lừ, hơi nóng:
"Đừng nghịch nữa, lớp".
Nhìn kìa!
Đã thế mà vẫn nhiên!
Câu của anh.
Khiến kẻ háo sắc.
Còn thì trong trắng tựa thiếu nữ.