“Đúng rồi, chị dâu phòng tranh chị sắp thuê rồi không?”
“Sao biết?”
“Phòng đó chồng em. đó qua nhớ chị thuê năm.”
Trần Quân?
Tôi rõ ràng nhớ phòng tranh do vị trưởng nghiệp năm cho thuê.
Hơn nữa thuê lúc nghiệp.
Khi đó còn quen Quân.
“Vị trưởng đó chồng em, ấy khóa với Trần, hồi chung cũng đồng môn mà?”
Đúng đồng quen ấy hai năm khi nghiệp.
“À, vậy đối với chị thật. Chẳng lẽ hồi đại thầm thích chị rồi?”
Cái này… sao thể?
“Không sao? Còn lần xưởng gặp chuyện, ấy còn xin nghỉ phép để chị, đó còn nhờ ở máy tính xóa video nữa.”
Video vụ xưởng vẽ?
Không nhờ xóa sao?
Sao hôm nói nào cũng hoang mang thế này?
Đang hỏi về.
Cuộc trò thúc ở đây.
Nhưng lòng cứ canh cánh.
Tối nhà, nhắn hỏi đang ở ngoài.
Chất vấn trước đây.
Chu rất trả lời.
Hai chữ phải” kèm tràng thích.
Nhưng chỉ nhìn thấy hai đó.
Đang mất h/ồn lại nhắn thêm.
Toàn lời hỏi thăm giao.
Vì lịch lễ câu.
Cuối viết: ngờ cuối đứng bên cạnh cô lại ta.”
Ý đây?
Tôi cảm giác câu ẩn ý sâu xa.
Nhưng kịp hỏi gọi cơm.
Cộng ôn cao hàng đống việc linh tinh đó.
Đến khi thực rảnh rang
Đã rất sau.
Sau khi quả phỏng vấn, chính thức nhận thông tuyển cao học.
Tôi gọi cho Quân, giấu nổi phấn khích.
Trần hỏi: “Vậy rảnh xem phim với không?”
“Được chứ.”
Tưởng ấy sẽ dẫn ngoài.
Ai ngờ chỉ xem phim chiếu tại nhà.
Cũng vậy.
Tôi nịu lòng Quân, nghịch ngón anh.
Những cử chỉ mật trước giữa tôi.
Nhưng khi cho phép vừa xem phim vừa bim bim...
Ừm...
Chiều chuộng đôi chút cũng thường tình tình nhân.
Giữa chừng phim cảnh hôn nhau.
Vốn gì.
Nhưng nhiên gọi tôi.
Khi ngẩng đầu, đặt lên cằm tôi.
Rồi cúi xuống.
Tôi cảm thấy nụ hôn tôi
Nồng nhiệt hơn phim nhiều.
Vì khi hôn xong hỏi:
“Châu Châu, thích chút chưa?”
Thời gian qua, thay đổi vì nhau.
Hiểu nhau bước.
Cùng sở thích chung.
Nếu tạo ra.
Tôi thể cảm nhận được.
Tình cảm cho chỉ thích.
“Có, còn anh?”
“Anh luôn có.”
Trần nói lời đường mật thật ta xao xuyến.
14.
Tôi tưởng đang dỗ tôi.
Mãi đến trước khi nhập cao học, lúc dọn đồ cũ nhà.
Tôi lục tấm ảnh đại học.
Khá nhiều: ảnh diễn văn quân đội, đấu, liên hoan...
Đã gần năm kể ngày nghiệp.
Nhưng kỷ niệm hôm qua.
Đang ngắm ảnh hoài niệm, nhận bóng quen thuộc ở góc ảnh.
Trong tất cả tấm ảnh tập thể này
Đều Quân.
Từ khi nào ấy tập đến vậy?
Tôi lật tấm một, nhắn hỏi cũ đại học:
“Trần Quân? Hình hồi vào trường ấy dẫn chương trình đêm lưu tân sinh trưởng trai lắm.”
“Hồi trùng phố với đội vật lý Quân, bọn mình còn cơm mà, quên rồi à?”
“Lúc tổ chức triển nhờ ấy xin địa điểm sao?”
Những mảnh ghép ức khác
Dần dệt chỉ, quá khứ để ý.
Tôi nhớ ra.
Hồi đại nhất diễn văn nghệ, động viên chính Quân.
Lúc khóc dưới xá vì giữ khoảng cách với gái khác, đưa khăn giấy Quân.
Cả lúc liên hoan đấu, ngồi cạnh cũng ấy.
Khi chạy đôn chạy đáo xin địa điểm triển chữ đơn phê duyệt vẫn Quân.
……
Tôi cứ tưởng vào sống mình.
Hóa rất sớm, xuất hiện.
Những may mắn tưởng trời cho, thực hướng phía tôi.
Cuối hiểu ý câu nói cuối Quân.
Và cả nữa.
Chiều hôm đó nhắn tiệc gia đình, thí nghiệm muộn.
Sau bữa tiệc, thường lệ nhà.
Trần thắt dây an cho tôi.
Tôi chồm lên hôn anh.
Anh ngẩn khóe miệng hơi nhếch lên lại.
“Em thế?”
“Anh dạo lắm, thưởng cái hôn thôi.”
“Ừm... Về nhà hôn tiếp.”
Về đến kẹp giữa cánh cửa mình.
Hôn vội vàng, cuồ/ng nhiệt.
Tôi vịn vai anh: “Trần Quân, hỏi cái này.”
“Gì?”
Giọng khàn đặc.
“Anh quen rồi đúng không?”
“……”
“Đừng chối, thấy cả đống ảnh chụp chung mà trước để ý. Anh chắc chắn biết sớm.”
“……”
“Hồi đại thích rồi không?”
Lần lặng.
Anh nâng cằm tôi, trao nụ hôn nồng ch/áy.