Thí sinh cần di chuyển đến vị trí chỉ định trong thời gian cảnh báo, nếu không sẽ bị tia laser b/ắn trúng cảm biến trên người, bị loại khỏi trò chơi.
Khi vòng đầu bắt đầu, may mắn thay chúng tôi đã đứng sẵn trong khu vực an toàn.
Nghe tiếng cảnh báo vang lên khắp nơi, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi.
"Hơi căng thẳng à?" Từ Bách Nhiên hỏi.
"Tôi không hề căng thẳng." Tôi đáp.
Một lát sau, anh nói: "Cô Tạ, tim cô đ/ập nhanh quá."
Tôi cãi bướng: "Tim anh cũng đ/ập nhanh đấy thôi."
Anh khẽ cười: "Tim tôi đ/ập nhanh... không phải vì trận đấu."
6
Câu nói của Từ Bách Nhiên khiến tâm tôi rối bời, chỉ huy sai lầm và nhanh chóng thua cuộc.
Tôi cảm thấy có lỗi, vì với năng lực của Từ Bách Nhiên, nếu có người hợp tác bình tĩnh hơn, có lẽ anh đã giành được giải thưởng lớn.
Từ Bách Nhiên tháo băng mắt ra một cách vô tư: "Nếu thực sự áy náy thì mời tôi đi ăn nhé!"
Hả?
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đã ngồi đối diện Từ Bách Nhiên trong quán ăn, cùng thưởng thức lẩu đất Vân Nam.
Bà chủ quán bưng ra đĩa nấm tươi và dặn: "Đừng hầm lâu quá, mất độ tươi ngon đấy."
Đúng lúc đó, một nhóm người ồ ạt bước vào - hóa ra là đồng đội của Từ Bách Nhiên.
"Ôi trời, Từ Bách Nhiên không công bằng quá, lén hẹn hò với cô Tạ mà không cho bọn tôi biết!"
Từ Bách Nhiên như mặc nhiên thừa nhận, tự nhiên đổi đề tài: "Sao các cậu lại đến đây?"
Đồng đội cười: "Cũng là hẹn hò đấy, hẹn hò với đồng đội, không được sao?"
Tôi vội nói: "Hay là cùng ngồi chung đi, chủ quán ơi, phiền chuyển giúp sang phòng VIP lớn nhé."
Nhóm người này vừa xuống ca trực, đang trong kỳ nghỉ nên không cần giữ ý như khi làm nhiệm vụ.
Qua ba tuần rư/ợu, mọi người dần cởi mở.
"Cô Tạ phải trông chừng thằng Bách Nhiên này kỹ vào. Thằng bé này đào hoa lắm đấy!"
"Đúng đấy! Trước đây nó đi làm nhiệm vụ, trên đường về c/ứu được cô gái nhảy sông. Cô ấy cách vài hôm lại mang quà đến đội c/ứu hỏa, chỉ để gặp mặt Từ Bách Nhiên."
Trong lòng tôi chua xót, nói: "Ồ, nghe hợp đấy nhỉ. Trên TikTok tôi từng xem tin tức về chuyện lính c/ứu hỏa và cô gái được c/ứu nên duyên."
Kiểu như tám năm sau gặp lại, cô ấy lấy người lính c/ứu hỏa năm xưa.
Hừ, tôi có gh/en tị đâu.
Ai ngờ người bạn say xỉn kia líu lưỡi nói: "Cô... cô Tạ, nói thật nhé, cùng đội với nó lâu thế, tôi chưa thấy nó để tâm đến ai cả."
Anh ta đặt ly rư/ợu xuống, chỉ thẳng vào tôi: "Chỉ có cô, nó mới thực sự quan tâm."
Một người khác thẳng thắn: "Mày nói bậy! Từ Bách Nhiên từng thầm thích một người, mày chẳng biết gì lại còn nói nhăng!"
Hai người họ cãi nhau tay đôi, hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Mà cảm xúc của tôi lúc này là...
"Anh từng thầm thích người khác à?" Tôi nhìn Từ Bách Nhiên.
Anh cũng đã uống nhiều, nhưng đôi mắt vẫn sáng rõ: "Ừ."
Tôi hỏi: "Cô ấy là người thế nào?"
Từ Bách Nhiên suy nghĩ: "Cô ấy thông minh, tốt bụng, bình tĩnh trước nguy nan, như mặt trời nhỏ tỏa sáng."
Trong chốc lát, tôi không biết nên cảm thấy thế nào.
Anh ấy thành thật, biết rõ tôi có cảm tình với mình vẫn thẳng thắn thừa nhận.
Nhưng tôi biết rõ cảm xúc đang trào dâng trong lòng - đó là sự gh/en tị.
7
Tôi cố ý giảm bớt liên lạc với Từ Bách Nhiên.
Những lần anh hết ca trực rủ đi ăn hay xem phim, tôi đều viện cớ phải làm quen trường mới nên không có thời gian.
Ẩn ý sau những lời từ chối, có lẽ anh đã hiểu.
Vài lần như vậy, anh không liên lạc nữa.
Tôi cầm điện thoại ngẩn người, lật xem lại lịch sử trò chuyện.
Mùa hoa quế nở, anh gửi video nói: "Cô Tạ, hoa quế trên núi thơm lắm, có dịp cô phải lên ngắm nhé."
Đi làm nhiệm vụ về, anh nhặt nấm nói: "Cô Tạ, đây là nấm Kiến Thủ Thanh, bẻ ra là hóa xanh liền."
Nhà ai đi tảo m/ộ gây ch/áy núi nhỏ, anh mệt lả, mặt mũi nhem nhuốc nói: "Cô Tạ cũng phải chú ý an toàn dùng lửa đấy."
Cô Tạ, cô Tạ, cô Tạ.
Chỉ trong hai tuần trò chuyện, có tới 297 lần "cô Tạ".
...
Trần Hi Hi m/ắng tôi: "Đồ ngốc! Thầm thích thì sao? Cô chưa từng thích tr/ộm hoa khôi hay soái ca sao? Thầm thích là thứ tình cảm không kết quả, cô để tâm làm gì?"
Tôi biết, tôi đã tự trách mình vô số lần.
Có lẽ tôi ngốc thật, tôi muốn một tình yêu trọn vẹn, chỉ thuộc về mình tôi.
Đôi mắt Từ Bách Nhiên khi nhắc đến cô gái năm ấy sáng rực rỡ.
Trong lòng anh đã có người.
Sao tôi có thể làm ngơ? Sao có thể tự lừa dối bản thân?
Trần Hi Hi thở dài: "Bây giờ là thời đại nào rồi? Cô còn đòi hỏi tình yêu 'một người một đời' sao? Gặp được người hợp, đừng đòi hỏi chung thủy, có thể cùng nhau đi qua quãng đường nào đó là tốt lắm rồi."
Cô ấy bực tức bỏ đi.
Tôi lặng nhìn dãy núi xa xăm.
Trần Hi Hi nói đúng, tôi đúng là đầu óc đơ cứng, đáng đời ế suốt đời.
8
Hôm đó, giáo viên chủ nhiệm tìm tôi: "Cô Tạ, Lưu Hiểu Hà cãi nhau với gia đình, phụ huynh không cho đi học nữa, cháu bỏ trốn rồi!"
Lưu Hiểu Hà là học sinh giỏi, luôn chăm chỉ phấn đấu, tôi rất ấn tượng.
Tôi cũng hồi hộp: "Chạy đi đâu rồi?"
Cô ấy lo lắng: "Vùng núi gần nhà cháu! Ở đó nhiều vách đ/á nguy hiểm. Đội c/ứu hộ rừng đang làm nhiệm vụ gần đó đã đến rồi, cô Tạ có thể đến giúp được không?"
Cô giáo chủ nhiệm đang mang th/ai tháng thứ 8, quả thật khó di chuyển.
Tôi gật đầu: "Được."
Người dân đưa tôi bằng xe máy đến gần nhà Lưu Hiểu Hà, đoạn đường tiếp theo xe không vào được.
Đường núi gập ghềnh, tôi gắng sức chạy nhưng nhanh chóng đuối sức.
Đất đ/á lở dưới chân, mắt cá chân tôi đ/au nhói.
Những đứa trẻ như Lưu Hiểu Hà ngày nào cũng đi trên con đường này để đến trường.
Từ những đứa học trò tiểu học mũi dãi, lớn dần thành học sinh cấp 3 hiểu chuyện.
Con đường học hành gian nan thế, chúng đều vượt qua được, sao có thể bắt chúng dừng lại?