Chính là An Vương.
Hắn muốn nhìn thấy ta cởi bỏ khăn lụa trắng, như vậy, mới có thể x/á/c định rốt cuộc ta có phải là người năm đó ở phủ Thẩm hay không.
Nếu đúng thật, kẻ đáng lẽ phải ch/ém từ lâu này giờ vẫn sống, lại còn ẩn núp bên cạnh Hoàng thượng, nếu hắn đi bẩm báo, ta tất ch*t không nghi ngờ.
Dù Hoàng thượng không nỡ gi*t ta, văn võ bá quan cũng sẽ thỉnh mệnh xử trảm. Hoàng thượng không che chở nổi.
Hắn còn lập được đại công, ta một khi ch*t, chị gái hắn là Hoàng hậu cũng sẽ chiếm lại được sủng ái.
Nhưng hiện tại thân phận ta chưa x/á/c định, hắn một vị thân vương, lén theo dõi phi tần, rốt cuộc là thất lễ.
Thế nên, hắn nói đi tiểu tiện, bảo tả hữu lui xuống, lén đi theo sau lưng ta.
Ta cùng Tiểu Hà đi đến rừng trúc vắng vẻ, ngồi trong lương đình.
Hắn núp sau gốc cây không xa, dán mắt nhìn ta.
Ta tháo khăn lụa trắng.
Hắn nín thở, trong khoảnh khắc x/á/c nhận, ta chính là người phủ Thẩm!
Ta vẫn chưa ch*t!
Hắn quay người bỏ chạy, muốn đến doanh trại, tâu báo Hoàng thượng.
Ta từ dưới bàn đ/á lương đình lấy ra cung tên đã chuẩn bị sẵn.
Ta nhắm một mắt, giương cung, lắp tên——
Mũi tên sắc lẹm x/é gió, mang theo tiếng gió rít lên, b/ắn trúng đùi An Vương.
Thân hình m/ập mạp của hắn lập tức ngã xuống đất, m/áu đỏ tươi tuôn ra ào ạt, hắn gào thét thảm thiết.
«A——Ai! Có người không! Có người không! Có thích khách!»
Vừa rồi hắn mải đuổi theo ta, không nhận ra nơi này cực kỳ hẻo lánh, căn bản không ai nghe thấy tiếng kêu.
Ta không hài lòng, «Chê» một tiếng.
«Lệch rồi.»
Tiểu Hà cũng tiếc nuối:
«Đúng vậy a.»
Ta b/ắn mũi tên thứ hai——
Lần này trúng bụng An Vương.
An Vương đ/au đớn gào thét, vật lộn lăn lộn, liên tục c/ầu x/in.
«Ai! Là ai! Tha cho ta! Bà nội ta bảy mươi tuổi rồi——»
Bảy mươi tuổi mất cháu, đúng là đáng thương. Nếu là Mẫu thân, huynh trưởng, có lẽ sẽ tha cho ngươi.
Nhưng ngươi gặp phải Bạch Kiến Thanh.
Ta nhún vai.
«Kỹ thuật còn non, không cố ý hành hạ hắn.»
Tiểu Hà gật đầu phụ họa:
«Nương nương từ tâm nhân hậu, đương nhiên là vậy.»
Ta b/ắn mũi tên thứ ba——
Lần này xuyên thẳng cổ họng An Vương, An Vương trợn trừng hai mắt, tắt thở ngay tức khắc.
Ta cong môi cười, vung tay ném cung tên xuống dòng sông.
Khớp với động tác hắn năm xưa ném giày của Mẫu thân ta xuống sông.
Tiểu Hà lại vấn khăn lụa cho ta.
«Nương nương, Thẩm thiếu tướng quân dạy ngài b/ắn cung, ngài vẫn chưa quên.»
«Không chỉ b/ắn cung.» Ta nói, «Huynh trưởng dạy ta mọi thứ, ta đều không quên.
19
An Vương bị ám sát, nhiều người bị nghi ngờ, nhưng ta thì không.
Ta chỉ là một phi tử m/ù mắt, không thể b/ắn cung. Hơn nữa ngày ngày ta yên lặng đ/á/nh cờ, như trăng lẻ bóng trên mặt nước, chưa từng dính líu thị phi.
Hung thủ mãi không tìm ra, lòng người hoang mang.
Đại điển săn thu sớm kết thúc.
Thừa tướng đ/au đớn quá độ, chẳng bao lâu lâm bệ/nh.
Con trai Thừa tướng ch*t, con gái Hoàng hậu đã thất sủng, giờ đến bản thân Thừa tướng cũng ngã bệ/nh.
Thế lực phủ Thừa tướng suy yếu nghiêm trọng.
Những kẻ từng bị An Vương ứ/c hi*p, tranh thủ cơ hội tố cáo, bày tỏ oan khuất. Còn có tiểu quan vợ bị An Vương bức tử dâng tấu lên triều đình.
Bùi Thành Hành nổi trận lôi đình.
Lúc này, phủ Thừa tướng họa vô đơn chí.
Vụ Thanh Quý Phi bị hạ đ/ộc được điều tra, hung thủ hóa ra là Hoàng hậu!
Thân vệ phụ trách án quỳ dưới đất, bẩm báo với Bùi Thành Hành:
«Bệ hạ, chất đ/ộc trên người Quý Phi nương nương đến từ Nam Cương, cực kỳ hiếm, không lưu thông trên thị trường. Trước khi nương nương trúng đ/ộc, toàn Trường An chỉ có mạc phủ phủ Thừa tướng của Hoàng hậu nương nương có mưu sĩ Nam Cương.»
«Tra đến đây, thần vẫn không dám khẳng định, mãi đến khi phái chó săn được huấn luyện, chúng ngửi thấy mùi đ/ộc dược trên người Hoàng hậu nương nương, dù không tìm được th/uốc đ/ộc, thần cho rằng có lẽ đã dùng hết hoặc bị hủy.»
Bùi Thành Hành lặng nghe, chiếc chén ngọc trong tay bị bóp nát thành từng mảnh vụn, m/áu đỏ sẫm chảy dài xuống.
Trong khoảnh khắc, mọi người trong điện quỳ rạp xuống, không dám thở mạnh, chỉ nghe thấy giọng Lý công công r/un r/ẩy:
«Bệ hạ, tay ngài... truyền thái y——»
Hắn kêu được nửa chừng, nhìn thấy sắc mặt Bùi Thành Hành, lập tức sợ hãi ngậm miệng.
Bùi Thành Hành không quan tâm đến bàn tay m/áu chảy không ngừng, trong mắt ngập tràn phẫn nộ lạnh lùng:
«Trẫm vẫn tưởng, phủ Thừa tướng gia phong lương hảo, Hoàng hậu hiền lành nhu mì. Nào ngờ, phủ Thừa tướng bao che cho An Vương ứ/c hi*p dân lành, Hoàng hậu càng đ/ộc á/c xảo trá! Kiến Thanh vốn thể chất yếu, giờ còn suýt bị đ/ộc phụ này hại ch*t!»
«Trẫm nói chuyện với Kiến Thanh còn không nỡ to tiếng, nàng ta dám hạ đ/ộc!»
«Một triều Hoàng hậu, lại gh/en t/uông thâm đ/ộc, giả dối đến thế! Truyền lệnh, phế bỏ vị hiệu, chọn ngày xử tử! Toàn bộ phủ Thừa tướng lưu đày, vĩnh viễn không được về kinh!»
Hoàng hậu nghe tin, vừa kinh vừa gi/ận, ngất lịm tại chỗ.
Mấy đời hiển hách của phủ Thừa tướng, sụp đổ trong một sớm một chiều.
20
Ta đến ngục tử giam giữ phế hậu.
Ta khoác chiếc áo trắng muốt, ánh lửa ấm áp trong ngục chiếu lên gương mặt bên, bỗng hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Phế hậu nhìn thấy ta, lập tức m/ắng nhiếc:
«Mắt ngươi không m/ù?! Đồ tiện nhân vạn nhân cưỡi! Ngươi dám vu hãm bản cung...»
Ta rút đoản đ/ao Hồi Tuyết.
Lưỡi đ/ao sắc bén vô song, khi ra khỏi vỏ khí thế chấn động lòng người, ánh thép lạnh lẽo phản chiếu ánh lửa, tựa như giấu một vầng thái dương mới mọc, đẹp đến lạ thường.
Nàng lập tức ngậm miệng.
Ta từng bước tiến lại gần.
Có lẽ vì thần sắc ta quá đ/áng s/ợ, nàng gắng sức lùi về sau, nhưng chân tay đều bị khóa ch/ặt, trốn tránh cũng vô ích.
Nàng nhìn đoản đ/ao trong tay ta, liên tục c/ầu x/in:
«Ngươi muốn làm gì?! Ta khi nào đắc tội ngươi? Ngươi đừng hành hạ ta, ngươi muốn gì ta đều cho!»
Ta giả bộ kinh hỉ:
«Ta muốn gì cũng được sao?»
Nàng như bắt được phao c/ứu sinh, lập tức gật đầu lia lịa, nở nụ cười nịnh nọt:
«Được, được! Phủ Thừa tướng trong triều còn có đại thần thân thiết, trong hầm ngầm cất giấu nhiều châu báu, ngươi muốn gì ta đều cho, ngươi tha cho ta, ta... ta nhất định khiến ngươi vừa lòng!»
Ta gật đầu, cười rạng rỡ:
«Ừ... ta muốn...»
Ta từng bước áp sát nàng.
«Ta muốn bướm chui ngược lại kén tằm, Ngân Hà đảo ngược chín tầng mây, mặt trời mọc từ tây sơn, đồng hồ cát quay ngược, hoa rụng nở lại, thời gian quay về, bọn họ chưa ch*t!»