Quý Minh gân xanh thái nổi ánh mắt hướng về phía âm trầm đoán.
Tôi lập tức co cổ làm bộ đáng thương: "Nếu trai gh/ét vậy?"
Cô lùng Minh một đầy kiêu ngạo.
Quý Minh Ngôn: "..."
Hệ thống: "... Tình tiết đúng tại sao nam chính gh/en với chính phụ?"
"Chủ nhân, cậu với chính vậy, lẽ cũng..."
Giọng hệ ngập ngừng r/un r/ẩy.
Tôi: "Nói bậy gì thế, thích ông!"
Nhắc đến ông, đến Dục.
Những khuya vẫn diết múi cơ săn chắc của ta.
Không biết giờ đang đâu, sống nào, bà mối mới tiền trả ngày xưa...
Hệ lên giọng: "Nhớ thì đi, đồ tích sự."
Tôi m/ắng nó, lóe lên tia sáng: "Này hệ thống, cậu còn kh/ống bởi cốt truyện nữa?"
Hệ hả "Chủ thần nói nam chính đã thức tỉnh thức đồ công cụ cậu hết tác dụng quản nữa."
Ủa, nên vui hay ch/ửi hệ chủ thần đây?
Tôi hỏi: "Vậy cậu rời đi?"
Nó ngập "...Ừ, phải sang giới khác, chủ nhân lưu luyến..."
Tôi ngắt lời: "Vậy sau ki/ếm 100 triệu nữa à?"
Hệ gi/ận "...Đồ ngốc! Cả đời cậu sống ch*t với tiền đi!"
Tôi: "..."
Hệ đúng đồ tính!
Một buổi chiều đẹp trời, hệ biến mất, để 500 triệu.
Trên tờ ghi chú viết: "Tiền chia tay"
Tôi bật cười, lão lưỡi sắt đ/á mà lòng dạ mềm yếu, sao nỡ.
...
Từ An Nhược sang Mỹ du lịch, tiện thể thăm Dục.
Không ngờ vừa đến sân bay đã một ông ngờ chặn lại.
Nhìn gương điển trai tin, sốt: "...Phong Dục?"
Người ông quý phái trước khí chất lùng, mắt hoe.
Anh chằm chằm hồi lâu, lòng nao kẻ phụ tình.
Tôi cười "Ha ha, trùng thế!"
Anh nghiến răng: "Không trùng hợp, đến đây để bắt em."
Tôi: "???"
...
Tôi về căn hộ.
Phong Dục đảo mắt quanh, dừng lâu tủ giày.
"Anh gì thế?"
Anh lùng: "Xem trai hoang không."
Tôi: "..."
"Có liên quan anh? Chúng đâu phải yêu chính thức."
Tôi thản ngồi lên sofa, mắt đầy khiêu khích.
Phong Dục đen vẻ lường.
Xa cách lâu ngày, g/ầy hẳn đi, đường hàm càng sắc sảo quyến rũ.
Cúc áo sơ mi mít, chẳng lộ chút thịt, trông lão già tính.
Nhưng cực thích vẻ cấm dục anh.
Khiến những nước ngoài, quyến rũ đến mê muội.
"Ở nước ngoài gái không?" hỏi.
Phong Dục ngỡ ngàng.
Anh cúi mặt, tai ửng: "...Không."
Sau hồi im lặng.
Ánh mắt chúng chạm nhau.
Ba năm thấu hiểu, chỉ một ánh đã biết phương.
Họng nghẹn mắt tối bế thẳng vào phòng.
...
Phong Dục tóc ướt đẫm của tôi, thì thầm "Chúng không?"
Tôi hôn anh: "Như hiện tại hai nguyện."
"Nhưng mối qu/an h/ệ chắc hơn."
"Chứ trước, thương tiếc."
Hơi thở gấp gáp, ánh mắt đầy chiếm hữu.
Tôi mệt lả, trong mơ màng mỹ sắc của Dục mê hoặc.
Hơn nữa nếu cho ngủ.
"Ừ đừng quấy nữa."
Nói thiếp đi.
Không ông cạnh cứng đêm.
Mắt sáng rực sói chằm chằm suốt đêm.
6.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ném một xấp liệu.
Nhìn kỹ: "Hợp cảm"
1. Không lời
2. Không tán tỉnh (kể cả nữ)
3. Mỗi ngày phải báo cáo lịch trình
...
10. Nếu phương phạm nguyên tắc thì chia nếu tịch thu một sản.
Tôi lần.
Tịch thu sản... Đúng khoản công!
Lập tức vo viên ném vào Dục đang đứng tượng.
"Yêu lắm chuyện thế, chơi nữa!"
Nói rồi hất quay lưng.
Căn phòng yên ắng bỗng vang tiếng cười khàn khiến lòng xao xuyến.
Tôi gi/ận ném "Cười gì? Ai yêu tịch thu sản ta?"
"Em biết phận thật của sao?"
"Anh Dục mà?" ngớ người.
"Phong thị tập đoàn."
Tôi giây.
Phong thị, tập đoàn quốc gia.
Về sau mới biết, khách sạn Dục chính của anh.
Nhìn gương điển trai nở nụ cười tà mị, bóp má một cái: "Trả triệu, giàu còn bộ xin!"
Phong Dục thản mới: "Trả được, ký đã."
Tôi: "..."
Thôi được, nếu tình, chia gia sản.
Hời quá còn gì!
Tôi ký lia lịa rồi ôm cổ kéo xuống, hơi thở quyện vào nhau.
"Điều 2 gì hả cưng?"
Dấu ngoặc đơn kia mang hàm gì đó.
Anh mỉm cười bí ẩn: "Em đoán tại sao về nước?"
Tôi hiểu, dây th/ần ki/nh thiếu hụt bỗng nối liền.