Tôi chợt tất cả.
"Có ấy ngay cái đầu năm đó... là anh?"
Chu phủ nhận: "Đừng ấy nữa. thì lúc sinh thời, thương ấy. Nếu không, chọn kết thúc đời khi suy nghĩ thật sự của ấy... nói lời lỗi, chuyện làm em oan ức."
Tôi lắc đầu.
Nếu là oan ức thì hẳn.
Trong khoảnh khắc thậm chí Nếu năm đó ấy sự của Chính...
Thì đàn tội tình cảm kia ch*t.
Còn đi qua đoạn đường vòng ngắn ngủi này.
Nhưng vậy chút tốt.
Bởi nếu thế, đàn tính cách hủ nói câu "anh em", e đợi khi đầu bạc trắng.
"Chỉ nói thôi thì được."
Tôi chân, hai vòng qua anh: "Khi nói... em."
Trong đời thấy đỏ tai, phát châu lục mới, vui nỗi tả.
"Phi những lời này... đợi nói."
"Anh là em."
Tôi làm gi/ận dỗi.
Chu vẻ bất lực: "Hình bị lừa rồi."
"Ừm?"
"Rõ ràng mặt bà nội, em cơ mà."
"Vậy hối h/ận rồi sao?"
"Một chút."
"Chu Chính!"
"Hối h/ận vì đối hơn chiều chuộng em nhiều hơn, em vui vẻ sớm hơn."
Chu cúi xuống tôi: "Hôm đó ở sân bay thấy em đùa sư gh/en."
"Thật sao?"
"Ừ, đêm lớn thất tình, suốt đêm."
Đây đúng là chuyện giống phong cách của anh, tưởng tượng nổi cảnh tượng ấy.
Nhưng lòng thì cứ âm thầm vui sướng.
"Em tin làm chuyện vậy đâu."
"Nếu sự xảy tin."
"Chu Chính!"
Tôi vui mức ôm ch/ặt nhảy lên.
"Rất muốn xem gh/en lần nữa."
Anh lập biến sắc mặt: "Tốt nhất đừng nghĩ chuyện đó."
Thế nhưng đó sau, thường xuyên ăn giấm.
Gh/en sư huynh Từ Nam, gh/en Lam.
Đến sau bể giấm vì chính con mình.
12 NGOẠI TRUYỆN
3 giờ sáng, năm đàn ngái phạc trên sofa hút th/uốc.
"Tam ca đêm khuya tìm bọn em việc gì?"
"Uống rư/ợu."
Chu vẻ mỏi, muốn nói thêm lời.
Anh đẩy chai phía mọi ngơ ngác.
Lục liều mạng hỏi: vì chuyện vui?"
"Thực chẳng chuyện to gì."
"Thời buổi ai chẳng vài lần hợp thời."
"Tam dù kết lần ba Trên thị trường nhân Bắc Kinh, lão nhân gia là đỉnh cao tự tháp."
"Cái Phi đó đúng là mắt m/ù, leo cao làm trò."
Lục lảm trên trán càng lúc càng sâu.
"Hồi đó tam ca cưới vợ, em bất ngờ. Phi tuy mức quốc sắc thiên hương nhưng..."
"Im miệng, cút ra."
Chu đ/á một phát vào bàn trà, mắt lộ vẻ gi/ận dữ.
"Được rồi, tóm là cho nói Phi lời."
Lục ngậm miệng, tự rót uống.
Mấy ba chai, ngừng nghỉ.
Trần Lĩnh An đụng vào rư/ợu: tối nay em phụng bồi Hòa ở một sợ, mai em ca phẫu thuật tim."
Chu "Về đi."
Trần Lĩnh An đứng dậy khoác áo chào mọi rồi rời phòng.
Triệu Kinh Trạch đứng lên: "Man Man ở một yên tâm, đây. ít thôi, coi chừng dày."
Chu đầu.
Lục lắc đầu thở dài: "Lại thêm một lệ của vợ, các cứ b/ắt n/ạt đ/ộc tôi, ngày khoe hạnh phúc."
Chu nắm ch/ặt rư/ợu, thần sắc ngơ ngẩn.
Dù say mềm nhưng rõ: năm ở nước ngoài, Lĩnh An sau khi nhận tin đó Khương Hòa vốn bao giờ đụng say khướt, lặp đi lặp câu: đời hình chẳng nghĩa nữa."
Lúc đó nổi.
Nhưng khoảnh khắc chợt thấu hiểu.
Suốt gần 30 năm sống, quả tẻ nhạt.
Từ nhỏ học vô số thứ.
Hiểu rõ trách nhiệm trên nào, tự gánh vác.
Rồi sau học hành, làm việc, quản sự tất đều theo khuôn phép.
Cuộc sống hàng của ngoài việc chỉ là việc.
Dường sắc màu tươi sáng duy nhất, thú vị duy nhất đều liên quan Phi.
Dù bận trăm nghìn việc cố dành thời gian chỉ thuận lý thành chương về.
Nhìn ngay ngắn học sinh tiểu học.
Căng thẳng mức chân đặt đâu, vò nhàu ống áo.
Muốn trêu cô, phát bản mất hết khả nói đùa.
Anh nhân khan, cứng vô vị.
Sau khi Phi lấy anh, ít khi thế.
Anh thừa nhận, khi thấy đàn kia đùa ở sân bay.
Lúc đó sự gh/en đi/ên cuồ/ng.
Anh muốn xoa đầu cô, vui đùa cùng đó.
Nhưng mỗi lần đối mặt cô, nên e dè cứng nhắc.
Anh kinh nghiệm đương.
Lần đầu cùng lắm.
Mấy lần làm khóc, cảm thấy áy náy.
Đi tác nước ngoài một tháng, lòng cứ da nhưng được.
Nhờ Lam chọn nhiều trang túi xách con gái thích.
Nhưng nước chưa kịp tặng nhận đơn hôn.
Anh nghĩ, lẽ Phi thích mình.
Đúng gái trẻ thích một lão hủ làm vui lòng cô?
Anh cố trì hoãn ký, tưởng cơ hội.
Nhưng cuối cùng, nỡ tục làm khó cô.
Đã lấy vui, vậy cứ tự do.
Chỉ là đêm kìm đuổi sân bay...
Chu cuối, mấy say lâu.
Anh đứng dậy loạng choạng.
Nghĩ lúc nãy nói Lĩnh An Triệu Kinh Trạch là lệ của vợ.
Thực cảm thấy làm lệ của vợ tệ.
Anh muốn làm lệ của vợ.
Nhưng vợ bỏ vợ.
Anh là đáng thương nhất.
Còn đáng thương hơn đ/ộc kia.
Nhưng rồi lấy thần.
Bởi Lam nói anh, sư huynh của Phi giống ấy.
Anh lập đuổi sang Mỹ, dù là vợ mình, tự đi đuổi về, hổ.
(Toàn văn hết)