Tôi thực sự hét lên một cách khí thế: 'Boss, một tô mì!' thể.

Tôi vai gã trọc, hạ giọng: cái xe đối diện Ra giá đi.'

gi/ật mình, mắt tròn như pha, sợi mì mắc ngang cổ khiến ho sặc sụa. 'Khụ khụ...'

'Ê, sao chứ?' lưng vài cái tỏ quan tâm.

Gã mặt đỏ như tôm luộc, né người tránh tay rồi chạy lên lầu, tiếng ho rũ rượi vang khắp phòng.

'Chà.' Lại làm điều tội lỗi rồi.

Một lát sau, một gã ông cao nghêu xuất hiện. 'Thưa cô, có dịch vụ này, đi tiếp.'

Nụ chuẩn mực, giọng trầm ấm - y hệt giọng l/ừa đ/ảo thoại. chỉ tay về chiếc mô tô đậu đối 'Chiếc đó, bớt số so giá thị trường.'

Nụ của méo mó: 'Xin chút!' Rồi biến mất.

Mệt và đói meo, ngồi bệt xuống chỗ gã vừa ngồi. Khỏi đoán cũng biết gã cò hương đang gọi Tô Vi. Thà tô mì còn hơn!

'Cô đồng ý rồi. phải anh ấy về dịch.'

Tôi gật đầu bất cần: 'Phòng ở đâu?'

'Phòng đầu tiên tầng bên trái.'

Tôi ngáp dài: 'Lát lên nhé.'

Gã cao nghêu ngớ người: về mì ng/uội hết.'

'Không, ăn.' xoa tự leo lầu.

chặn lại nhưng bị ngăn cản. 'Vâng, lát lên ạ.'

Leo nửa cầu thang, chợt hỏi: 'Tiệm sửa xe chỉ có người sao đủ?'

Gã cò hương đáp lấp liếm: nữa mà.'

Tôi căn khiến váng - tưởng tối om như qu/an t/ài, hóa sặc sỡ như trẻ con: da thảm vàng chanh, ngủ hình hoa cúc, góc thú nhồi bông chỉnh tề.

Tôi lật ngược hết thú bông thành tỏi, thở phào thắng. Mồ nhễ nhại sau chuyến đi mạo hiểm, gội cấp.

Mở tủ áo Tô Vi - toàn một màu đen như trò hình. chọn đại áo phông và đùi. Nhìn mình gương thốt lên: 'Trời ơi!' Gương mặt giống y đúc - lý do xuyên thư!

Lau màn hơi nước, thờ. Thế vừa chân thực vừa hư ảo.

Mãi suy nghĩ, béng mì. Mở cửa phẫn nộ: 'Mì đâu rồi?!'

Tô Vi đứng ngoài hành tàn th/uốc lòe bóng tối. Ánh mắt lạnh như nước đóng băng: 'Tôi ăn rồi.'

'Rầm!' đóng sầm cửa lại - nhất lộ mặt mộc trước trai đẹp! phút sau, phải ngoài gương mặt son phấn, áo rộng thùng thình, tóc búi cẩu thả - hứa đãi đi ăn khuya.

Quán lề đường, bàn khiến đầu gối chạm đùi Tô Vi. ăn thì khó lãng lắm. cố tình cọ vào, hiểu nhầm liền gọi thêm bia. Thôi thì tập trung thịt nướng: bò, cừu, gân, da gà...

Chẳng hiểu sao, ngay cả khi ăn miếng sụn cuối thèm hắn. Trong thế hư cấu này, khao duy nhất khiến rung động.

Bụng no căng, Tô Vi phá tan khí: 'Xe của Phó Tư Minh, nhận.'

Tôi mày: 'Gh/ét chủ xe hay thích xử lý?'

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm