Tôi khẽ dừng lại một chút, bị người thân thiết nhất dùng lời đ/ộc địa m/ắng nhiếc, tim đ/au thắt nhưng vẫn không chút do dự rời xa họ.
Tôi tưởng mình có thể tránh mặt cho đỡ phiền n/ão, nhưng chỉ vài ngày sau lại buộc phải tìm đến họ.
Bà nội có bệ/nh nền, trời lạnh sức đề kháng yếu nên đổ bệ/nh.
Một mình tôi không tiền không thời gian, đành phải quay về c/ầu x/in họ giúp đỡ. Đứng trước căn nhà đã rời đi gần tháng, tôi nghe thấy tiếng cười đùa rôm rả vọng ra.
Qua khe cửa, căn phòng ấm áp được trang hoàng lộng lẫy, mọi người đang quây quần hát chúc mừng sinh nhật Tô Nhuyễn Nhuyễn. Cô đội vương miện tiểu thư, nở nụ cười rạng rỡ như công chúa.
Tôi đứng lặng trong gió lạnh tê tái suốt hồi lâu.
5
Mấy ngày nay bận chăm bà, tôi quên bẵng hôm nay là sinh nhật Nhuyễn Nhuyễn.
Sinh nhật tôi sớm hơn em gái nửa tháng, những năm trước đều bị dời sang cùng tổ chức với nó.
Năm nay chẳng ai nhớ ngày tôi chào đời. Đúng lúc họ sắp ly hôn, còn mấy ngày nữa tôi mới đủ 18 tuổi nên phải chọn người giám hộ.
Sinh nhật năm ấy tôi vẫn ở trường, tan học bà nội lén đưa mấy quả trứng luộc. Cái tuổi 18 duy nhất trong đời cứ thế trôi qua lặng lẽ.
Tôi chẳng thiết tha gì sinh nhật, hàng năm bị ép ăn chung bánh kem với em cũng chẳng thấy vui, chỉ thấy lớp kem ngậy ngán khiến lòng thêm nặng trĩu.
Ký ức đậm nhất là hồi tiểu học, sinh nhật lại bị dồn chung với em. Bạn bố tặng hộp sôcôla ngoại đắt tiền, hộp đựng trang nhã lộng lẫy.
Mẹ bảo: "Em còn nhỏ, chị phải nhường em".
Rồi đưa nguyên hộp cho nó. Từ đầu đến cuối, tôi chẳng nhận được món quà sinh nhật nào.
Tôi thèm khát đến phát đi/ên nhưng không dám nói ra, biết nói cũng vô ích chỉ tổ bị m/ắng tham ăn.
Thế là tôi dành dụm cả tháng trời, tự m/ua một viên duy nhất. Chỉ một viên thôi mà chẳng nỡ ăn, cất đi thỉnh thoảng lại ngắm nghía.
Chẳng may bị em gái nhìn thấy, nó lập tức khóc lóc mách bố mẹ tôi ăn tr/ộm sôcôla.
Tôi tưởng giải thích rõ ràng sẽ hết hiểu lầm: "Con tự m/ua mà, không lấy từ hộp của em".
Mẹ t/át tôi một cái không do dự: "Nhỏ đã biết nói dối, lớn lên làm sao nên người? Không phải ăn tr/ộm của em thì lẽ nào em vu oan cho chị?"
Để nguyên vết đỏ trên má, từ nhỏ tôi đã học cách thờ ơ với tất cả: "Nếu không tin, con dẫn mẹ đến cửa hàng".
Tôi đưa họ đến tiệm kẹo. Nhân viên nhớ tôi vì đã đổi đống tiền lẻ lấy viên kẹo đắt đỏ, từng hỏi sao không rủ bố mẹ cùng.
Người b/án hàng làm chứng, hai người cuối cùng cũng nhận ra hiểu lầm nhưng không chịu xin lỗi, đẩy tôi đi vội: "Đi thôi! Mất mặt hết rồi, thiếu chị một viên kẹo mà làm quá".
Đứa trẻ nào hiểu chuyện thị phi phức tạp.
Đứa trẻ nào biết x/ấu hổ, chỉ biết người khác có mà mình thì không.
Không có thì tự tích cóp m/ua thôi.
Sao làm vậy cũng bị trách móc?
Sau cùng tôi vẫn ăn viên sôcôla ấy, không ăn nữa thì chảy hết rồi. Tưởng tượng nó ngọt ngào.
Nhưng khi cho vào miệng...
Lại đắng ngắt.
6
Sôcôla đắng, kem ngọt, đắng đến nghẹn lòng, ngọt đến ngán ngẩm.
Tôi chẳng bao giờ mong sinh nhật, cũng chẳng nhắc đến ngày đó, cố quên đi vì nếu nói ra mà không ai chúc mừng, sẽ càng thêm tủi hổ.
Đợi đám đông tan hết trước cửa, định bước vào thì nghe Tô Nhuyễn Nhuyễn than thở với mẹ: "Mẹ ơi sao chưa dụ được chị về? Chắc hôm trước mẹ xin lỗi không thành khẩn".
Nó nói: "Chị không về, không ai nấu cơm dọn phòng cho con. Cơm mẹ nấu dở ẹc, dọn nhà cũng không sạch bằng chị".
Tôi đứng ch*t trân.
Hóa ra sự nhiệt tình khác thường hôm ấy chỉ để dụ tôi về làm osin.
Tôi đ/á tung cửa, c/ắt ngang không khí.
Không vòng vo, thẳng thừng với bố: "Bà nội ốm nặng, bố đưa bà đi viện đi".
Nhuyễn Nhuyễn ngượng chín mặt, sợ tôi nghe thấy nhưng chỉ lát sau lại vênh váo: "Chị ơi, bà ốm thì chị về ở đi".
Chẳng chút lo lắng cho sức khỏe người già, chỉ quan tâm có người hầu hạ mình không.
Đúng là đứa trẻ ích kỷ được nuông chiều quá mức.
Tôi gi/ật tay nó ra, nhắc lại: "Bố, mẹ bố ốm cần nhập viện, bố lo đi".
Đã thành niên, họ không còn nghĩa vụ nuôi nấng nên tôi cũng chẳng về hầu hạ gia đình ba người ấy nữa.
Mặc họ nói gì, tôi im lặng đến khi bố đưa bà nhập viện xong. Không ai chịu ở lại chăm sóc, tôi xin nghỉ học ngồi bên giường bà.
Họ luôn m/ắng tôi vô ơn, nhưng chính họ mới là những kẻ bạc tình.
7
Ngày đến lớp, đêm tranh thủ vào viện chăm bà. Ngồi trên ghế nhỏ làm bài, dáng tôi g/ầy guộc hẳn.
Y tá đưa son dưỡng môi: "Em gái ơi, thoa chút son cho đỡ nứt nẻ đi".
Tôi cảm ơn rồi thoa son màu, trông có sức sống hơn. Vào phòng thấy tôi tươi tắn, bà mừng nhưng vẫn dặn: "Đàn Nguyệt à, giờ cháu cần tập trung học hành và nghỉ ngơi, đừng khư khư đây với bà."