Không Thể Phụ Lòng Ta

Chương 3

16/06/2025 16:42

Tôi không đáp lời.

"Tôi lo rằng cô ấy sẽ mãi ám ảnh vì hôm nay cô khiến cô ấy tức gi/ận. Hay là, cô gọi điện cho D/ao Dao nói lời xin lỗi đi được không?"

Tần Miên phô ra vẻ mặt đương nhiên.

6

Tôi ngẩng mắt nhìn Tần Miên.

Có lẽ phát hiện ra tâm trạng tôi không ổn, hắn vội vàng vừa giải thích vừa hứa hẹn: "Tiểu Vãn, chuyện lần này thật sự không liên quan đến D/ao Dao, là do anh xử lý chưa tốt, sau này nhất định anh sẽ sửa đổi."

Tôi thấy trong đáy mắt hắn thoáng chút bối rối và ngượng ngùng.

Trong đời này tôi lại có thể thấy Tần Miên cúi đầu trước mặt tôi như vậy, lẽ nào tôi nên vui mừng sao?

"Sửa đổi thế nào? Từ nay không gặp cô ta nữa à?"

Tần Miên khựng lại một giây, ngay lập tức giọng nói lớn hơn: "Tiểu Vãn, em nên hiểu cho anh, D/ao Dao từng c/ứu mạng anh, làm sao anh có thể bỏ mặc cô ấy được?!"

Tôi bật cười.

Chúc D/ao Dao c/ứu mạng hắn khi nào?!

"Hiện giờ cô ấy trở về không người thân thích, ở nước ngoài lại bị chồng cũ ng/ược đ/ãi , sức khỏe yếu đi, còn mắc chứng trầm cảm nhẹ, ngoài anh ra cô ấy không còn ai cả."

"Vậy nên anh tự cho mình là c/ứu tinh sao?" Tôi châm chọc.

"Cố Tiểu Vãn, em trở nên hống hách như thế từ khi nào? Anh phải nói bao nhiêu lần nữa, anh chỉ chăm sóc D/ao Dao thôi, anh không có những ý nghĩ bẩn thỉu như trong lòng em!"

"Thế còn em? Em không cần được chăm sóc sao?" Tôi bình thản hỏi.

"Em vẫn ổn cả, cần gì chăm sóc? Hơn nữa, em không còn bố mẹ sao? Anh đã bảo em về nhà bố mẹ, là em tự không chịu đi thôi."

Tôi nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Tần Miên.

"Tần Miên, rốt cuộc anh là chồng của ai?

Anh còn nhớ em đang mang th/ai không?

Anh có biết đứa bé trong bụng em có thể không giữ được không?"

Cuối cùng tôi không nhịn được, nói ra hết tất cả.

Tần Miên nhìn thấy sự kích động của tôi, đôi mắt kinh ngạc lập tức hóa thành lạnh lùng: "Cố Tiểu Vãn, em thật quá ích kỷ, chỉ để ngăn anh chăm sóc D/ao Dao mà dám bịa đặt lời nói dối này, dám nguyền rủa chính đứa con của mình..."

"Em nói thật mà!"

"Cho dù là thật thì cũng chỉ chứng tỏ đứa bé và chúng ta vô duyên, dù anh có ở bên em cũng vô ích." Tần Miên m/áu lạnh tà/n nh/ẫn.

Tôi nhìn thẳng vào hắn.

Thật sự là từng lúc từng giờ, phá vỡ giới hạn của tôi.

"Đừng nhìn anh như thế. Cố Tiểu Vãn, anh đang muốn cùng em sống tốt, không muốn em biến ngôi nhà này thành chốn hỗn lo/ạn." Tần Miên nói từng chữ rõ ràng, "Nói cho cùng, hôm nay em đổ cháo lên đầu D/ao Dao chính là lỗi của em, em xin lỗi cô ấy là chuyện đương nhiên!"

7

"Tần Miên, anh đối xử với em như thế, có bao giờ anh nghĩ một ngày nào đó anh sẽ hối h/ận không?" Tôi hỏi.

"Cố Tiểu Vãn, anh đã đối xử với em quá tốt rồi." Tần Miên ánh mắt kiên định, "Nếu không, anh đã không còn xuất hiện trong ngôi nhà này."

Vậy ý của Tần Miên là, vì còn trách nhiệm nên hắn vẫn sống cùng tôi, bằng không đã sớm đến với Chúc D/ao Dao.

"Anh sẽ quay số cho em, sau khi em xin lỗi D/ao Dao xong, chuyện này coi như kết thúc. Từ nay về sau đừng ai nhắc lại nữa. Anh vẫn là chồng em, em vẫn là vợ anh, hôn nhân của chúng ta vẫn tiếp tục." Hắn nói đầy hào phóng.

"Nếu em không xin lỗi, có phải nghĩa là hôn nhân của chúng ta chấm dứt?" Tôi bình tĩnh hỏi.

Tần Miên khó giấu được phẫn nộ trong mắt: "Cố Tiểu Vãn, em thật sự muốn ép anh như thế sao?"

"Chẳng phải anh muốn có lý do chính đáng để đến với Chúc D/ao Dao, vứt bỏ người vợ đang mang th/ai 5 tháng mà không chút áy náy, an nhiên tự tại ở bên người phụ nữ khác sao? Giờ em cho anh đây, lẽ ra anh phải vui mừng chứ?"

"Em thật sự đang đ/ốt hết tình cảm giữa chúng ta." Gương mặt Tần Miên tối sầm.

"Tần Miên, anh chẳng phải cũng thế sao?"

Tần Miên trừng mắt nhìn tôi, rồi đạp mạnh cửa bỏ đi.

Tôi lạnh lùng nhìn theo bóng lưng tuyệt tình của Tần Miên, trái tim như tro tàn.

Tối hôm đó, Chúc D/ao Dao lại đăng một dòng trạng thái.

Ảnh chụp từ phòng khách nhà cô ta hướng ra ngoài, chụp vầng trăng tròn trên trời.

Trong ảnh có một bóng người mờ nhạt đứng ngoài ban công, dưới ánh đêm mờ ảo, không để ý kỹ sẽ không nhận ra.

Chúc D/ao Dao rất thích chơi trò tiểu xảo tâm cơ này.

Lời caption của cô ta là: "Chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm chung vầng nguyệt."

Cuối cùng tôi vẫn nhắn tin riêng cho Chúc D/ao Dao: "Ngày mai gặp mặt nhé."

Cô ta hầu như phản hồi ngay lập tức: "Đồng ý."

Hôm sau.

Chúng tôi gặp nhau tại một quán cà phê.

Đây không phải lần đầu chúng tôi gặp riêng.

"Không ngờ tôi còn quay về chứ?" Chúc D/ao Dao nhấp ngụm cà phê, vẻ kiêu ngạo.

"Đúng là không ngờ."

"Vì tôi đã trở về, cô ly hôn với Tần Miên đi." Chúc D/ao Dao nói như chuyện đương nhiên.

"Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào việc Tần Miên luôn thích tôi." Chúc D/ao Dao cười đắc ý.

Câu nói này thật sự khiến tôi không thể đáp lại.

"Tôi thật không hiểu nổi, cô bám lấy Tần Miên để làm gì? Nếu hắn thích cô, còn đến lượt tôi sao? Cô xinh đẹp, nhà lại giàu có, thiên hạ đàn ông tốt đầy ra, Tần Miên đáng là gì?!" Chúc D/ao Dao đầy vẻ châm chọc.

"Hắn không đáng là gì, thế sao cô còn tìm đến?"

"Vì tôi không còn lựa chọn." Chúc D/ao Dao trước mặt tôi hoàn toàn không cần giả tạo.

Trong mắt cô ta, tôi chưa bao giờ là đối thủ.

"Tôi là người đã ly hôn lại không có gia thế gì, chỉ có Tần Miên không chê tôi. Tôi cũng không muốn phá hoại hôn nhân của cô, nhưng ai bảo tôi chỉ cần vẫy ngón tay là Tần Miên đã chạy đến ngay, một bàn tay không thể vỗ nên tiếng."

"Cô đã từng thích Tần Miên chưa?" Tôi hỏi.

"Thích hắn thì tôi đã lấy người khác làm gì? Cái cớ tránh xa gia đình để ra nước ngoài toàn là giả, chỉ vì người đàn ông đó giàu có hơn Tần Miên mà thôi." Chúc D/ao Dao nói thẳng thừng, "Thực ra cô sớm biết rồi mà, hồi đi học chẳng phải đã biết sao?"

Đúng vậy.

Tôi sớm biết.

Nhưng để bảo vệ lòng tự trọng của Tần Miên, luôn giữ kín cho hắn.

Giờ nghĩ lại càng thấy buồn cười.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
8 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
11 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện

Mới cập nhật

Xem thêm