Giả đò thành thật

Chương 4

29/06/2025 04:19

“Không gì.” vội vàng ôm phong bì trở về phòng ngủ.

Tắm rửa sạch sẽ ra ngoài, nằm giường.

Mẹ bước vào.

“Nuôn mẹ nhờ dì gửi ảnh của phù rể mà họ thiệu cho con, con đi.” Mẹ màn hình điện về phía tôi.

Trong ảnh, ông gàng sạch sẽ, phong độ trai.

Nếu chắc chắn sẽ nhanh chóng xin số lạc.

Nhưng bây giờ… đầu óc toàn khuôn mức ngạc của Đình, những chàng bình chẳng còn hứng thú.

Tôi đầu, “Buồn ngủ rồi, con muốn ngủ.”

“Con gái hư!” Mẹ gi/ận bước ra ngoài, thuận tôi.

Tỉnh buổi chiều.

Điện lời mời kết bạn.

Ảnh đại diện bức hình đen trắng, tin x/á/c minh: chào, Đình.”

Gần như theo phản xạ, chấp nhận lời mời kết bạn.

Nhìn thông báo thành công, lòng hiểu sao lại vô căng thẳng.

Tôi trang cá nhân của ấy trước, chẳng gì cả.

Tôi lại quay về sổ chuyện anh, chờ tin nhắn, nhưng chờ mãi cho tôi.

Ôi!

Hai ngày trôi qua mắt.

Chỉ cái ngày thứ ba.

Hai ngày lạc tôi, yên lặng mức tưởng rằng suy nghĩ kỹ về chuyện kết lời đùa.

Nghĩ vậy, lại dài sâu.

Mẹ trừng tôi, “Ăn cơm mà dài gì, nếu biết con kẻ thân, mẹ tưởng con thất tình rồi!”

“Kẻ thân thể thất tình sao?”

Dù sao ngày lạc, cảm thấy như thất tình vậy.

Nỗi u lòng thể giải tỏa, điện cho thân.

Buổi quán thân ngồi đối diện nhau.

Chạm cốc thăm dò nói: “Di Nhiên, nghĩ sao nếu tớ kết nhoáng đó?”

“Phụt—” miệng kịp nuốt hết ra.

Nếu quen né đò/n của né nhanh, bị b/ắn đầy mặt.

May đồ nướng lên.

Đưa cho tờ giấy ấy lau miệng tôi, thể tin “Cậu à! Kết hệ đời, nhoáng mà gặp kẻ x/ấu sao?”

“Nhưng nếu đối nhoáng rất sao?”

“Đẹp nào? Có hơn Bành Vu Yến không?” mũi kh/inh thường.

Tôi chút do dự gật đầu, “Thật sự hơn Bành Vu Yến!”

“Thôi đi! Tớ tin! đời ông nào hơn thần của tớ.”

Lúc hối h/ận người.

Hối h/ận vì lén chụp tấm ảnh của Đình.

Đồ nướng lên, ăn xiên nướng uống rư/ợu, vui khôn tả.

Quán nướng vốn náo nhiệt bỗng trở nên ào.

Trong tiếng reo của đám ông, nói nghẹn ngào của gái vang lên, “Vậy Vũ, hôm nay tỏ tình, mà làm nh/ục sao?”

Sao quen quen?

Tôi dừng ăn đồ nướng.

Quay đầu lại.

Thấy gái của Đình, đang ông mặt.

Người ông phong trần trai, vắt chân chữ ngũ, ngậm que xiên nướng miệng, “Không sao? Em tưởng thật sự coi em? Gọi ra chứng minh thích thôi.”

“Trần Vũ, quá đáng!” Linh lóc đi.

Mấy tên c/ôn đ/ồ cởi trần trên bàn chặn đường cô, “Đến dễ, đi dễ đâu” nói họ dần tiến lại gần Linh.

Cố Linh ngừng lùi lại, bất ông tên Vũ.

Trần thậm chí chẳng thèm liếc mắt.

Thấy mấy ông gần, Linh bất khóc.

Ch*t ti/ệt, còn thấy cảnh này.

“Di Nhiên, cảnh sát!”

Nói câu đó, chai rư/ợu bước đứng chắn Linh.

“Chị dâu, hu hu…” tôi, Linh như gặp c/ứu tinh, sau tôi.

Ngay tức, bản năng vệ của bùng n/ổ.

Dưới tác dụng của rư/ợu, cũng dũng cảm hơn.

Tôi mấy ông mũi tợn.

“Các làm gì? cảnh cáo, cảnh rồi, cảnh sắp đến.”

Hai chữ ‘cảnh sát’ vang lên, mấy nhụt chí, về đang ngồi.

Thấy thần phản ứng, tên c/ôn đ/ồ nổi liều.

“Gọi cảnh tưởng sợ mày à! Đợi cảnh đến, cần làm xong hết rồi!”

Nói rồi, hắn giơ tới tôi.

Khi hắn sắp chạm tôi.

“Rầm!” tiếng.

Chai bia đ/ập thẳng đầu hắn.

M/áu đỉnh đầu hắn xuống.

Hắn sờ trên đầu, trợn ngược, ngất đi.

Những khác gi/ận cuồ/ng.

“Đồ khốn, cho mày mũi!” ông giơ t/át tôi.

Không còn vũ khí tấn công, thể né.

Ngay khi bàn sắp rơi tôi.

“Á!” ông kêu lên.

Đình!

Anh đột nhiên xuất hiện, cước đ/á bay ông.

Người mang theo đ/è mấy kia đất đ/á/nh túi bụi.

Thấy đ/á/nh lại, khi cảnh đến, mấy kia chạy.

“Anh!” Linh thành tiếng.

“Không sao rồi.” trấn an nói.

Rồi quay sang tôi.

Anh nói gì đó, thân bước “Khoan ấy dâu, ông vậy ta nhoáng kết hôn?

Tôi kịp thời bịt miệng thầm bên tai: “Là ấy.”

Cô ấy cũng “Đẹp thật, Nuôn lần lừa tớ!”

“Anh, lần nhờ dâu, em…” Linh đang kể cho đi tới bên cạnh cô.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm