Tôi đang bận chạy dự án, đôi chân đôi giày gót mới m/ua cọ mấy vết phồng đành tranh thủ lúc chuyển tàu ngầm ghé cửa hàng tiện lợi m/ua vài miếng băng dán vết thương.
Điện của vang lên đúng lúc này:
- Liễu Mộng muốn quay lại anh, em quyết định.
Tôi góc tim quen thuộc đ/au nhói:
- Vậy gọi là để...?
Đầu dây bên kia ngập giọng pha chút xét chắc chắn:
- em muốn đồng ý, thì anh...
- Em ý kiến. buột miệng đáp, dừng lại thêm Chúc hai người hạnh phúc.
Đến lúc này, chúng ta thực sự nên làm phiền nhau nữa.
Đầu dây im giây lát:
- Hết thôi à?
Xuyên qua ống nghe, vẫn cảm nhận được sự tin của anh.
Tôi khẽ "Ừm" tiếng:
- Hết rồi.
Ban tưởng tin người khác nhau, đ/au lòng mất ngủ mấy đêm trước.
Nhưng thực tế thì không.
Anh kẻ phá hoại khiến tim nát tan, trở khách qua đường cuộc đời lỗi lầm của tôi.
Tôi kỳ vọng, chẳng thất vọng vì nữa.
Tiếng vỡ thủy tinh vang lên thoại. khoảng ngắn ngủi, Hứa Ngôn gọi anh, kịp rõ, cuộc gọi cúp.
Tôi biết tức gi/ận, cơ chứ...
Tôi gọi lại đâu.
Về sau, vài lần tìm tôi, đều chối.
Lần duy tránh được là tòa nhà Thế Mậu sinh nhật Dung Quân.
Đang đồ bạn, quay đầu lại đứng đó.
Anh mời uống nước, phải đi thì hai chàng trai đi bắt chuyện tôi.
Qua ánh mắt dần trở nên sàm sỡ của bạn, đọc được thông điệp: "Lê ơi, đào của tao nở hay phụ thuộc cả mày đấy".
Thở dài, bước nhà hàng.
- Anh đồng ý Liễu Mộng Nghiên.
Vừa dọn thẳng này.
Tôi "Ừ" tiếng im lặng.
Dù phải Liễu Mộng thì là người xung quanh chẳng giờ thiếu bóng gái.
Tôi lẽ ăn, bất miếng được gắp bát.
- Lọc xươ/ng khéo, luyện thêm.
Ánh mắt lấp lánh, đầy vẻ chiều chuộng.
Vốn là người ngại phiền chẳng mấy chịu lọc xươ/ng người ngay cả bản thân hiếm.
Trước mỗi bữa ăn, thường thả người bên bàn, đợi lọc xươ/ng xong mới ăn.
Lúc sổ tay nguyên ghi Thời.
Thích gh/ét ai hiểu hơn tôi.
Nhưng chuyện của tôi, từng để tâm.
Tôi gắp miếng ra đĩa.
Chu lên, ngác:
- Sao thế? hợp khẩu vị à?
Tôi lắc đầu:
- Em dị ứng hải sản.
Vẻ hoảng hốt thoáng qua mắt, vội gắp thêm miếng măng:
- Xin lỗi em, lần gọi món này nữa.
Nhìn nét mặt bối rối của anh, thở dài, quyết vòng nữa:
- Thời, là bữa này hay bất cứ điều xin hãy dừng lại đây.
Nghe vậy, b/ắn người. Đôi mắt lên chứa đầy cảm xúc hỗn đang cuộn trào, mà che giấu.
Tôi nghĩ, dừng lại lẽ là kết thúc đẹp chúng ta.
9
Về nhà, Dung ngồi khệnh khạng trước cửa hơn tiếng.
- phải tăng sao?
- Đúng ra là tăng ca, cuộc họp đột xuất hủy, cơm hộp hết. biết vị ân nhân nào mời chàng lớn bé 300 này chút gì không?
Ánh mắt hướng tôi.
Rõ ràng, chính là "vị ân nhân ngốc nghếch" đó.
Tôi dẫn quán lề đường mì cay. về, bất lấy cốp xe bó hồng đùng dúi tay tôi:
- Vừa làm Ly hao tốn là đáp lễ.
Đây là lần đầu tiên được ai tặng Bất giác nhớ xưa:
"18 tuổi tặng em hoa, 28 tuổi đưa em nhà".
Dung làm được cả hai.
Tôi nhận lấy hoa, khẽ ngửi. Miệng thì súa phải lễ gì tặng làm chi", môi cứ giật ngừng.
Anh cười ha hả, ôm cái:
- Tặng gái cần gì lý do?
Phải yêu người cần lý do, đối xử lạnh nhạt người chẳng cần thích.
Đang cúi đầu suy nghĩ, Dung lấy chụp hình. Thấy ngác, lại véo má tôi:
- Cười cái nào.
Tôi cười, quen thói cãi lại:
- cười.
Anh nghĩ cười hềnh hệch:
- Vậy cười em xem.
Nói ôm chụp liền mấy kiểu.
Tôi dáng vẻ láu của dụ cười, ôm tạo dáng vui vẻ tay V.
Lúc lại ảnh, mới phát hiện tất cả bức đều đang cười.
Hình cạnh Dung Quân, mãi là cô bé 15 tuổi rạng rỡ nào.
Tôi tấm đẹp đăng lên nhân.
Tưởng bè QQ nữa, nào vừa đăng xong, liên tục "tinh tinh" vang.
Cầm lên xem.
Là Thời.
Chỉ tiếng, lần.
Không những thế, thả tim tất cả đăng hai qua, muốn nhắc nhở:
"Nhìn đi em từng thế".
Không kìm lướt xem.
Trong những dòng tâm trạng ủy mị người thấy, chất chứa nỗi xót nói, dũng khí nồng nhiệt biết chẳng hồi âm.
Trước đây, từng thả tim tự ủi rằng QQ, nên mới hiểu lòng tôi.