Chú ơi, xin lỗi

Chương 3

17/06/2025 09:45

Tuyệt.

Nhưng tôi cũng chẳng phải dạng vừa: "Chú à, có lẽ chú không hiểu mấy cô gái bây giờ đâu. Không phải cứ đồng ý ăn cơm cùng là có qu/an h/ệ gì đâu nhé."

"Ồ, vậy sao?" Đèn đỏ vừa tới, xe dừng lại, anh nghiêng người về phía tôi, đôi mắt phượng mang theo gió: "Vậy em có thể chọn xuống xe ngay bây giờ, anh sẽ không ngăn cản."

Vừa nói xong, tiếng khóa mở cửa vang lên "cách tách".

Ha ha ha, dùng chiến thuật tâm lý với tôi à.

Tôi nhất quyết không xuống, xem chú làm gì được tôi.

"Giờ mà xuống thì chẳng hóa ra tôi hèn rồi." Tôi nhắm mắt dưỡng thần, "Chú ơi, lái xe cho tốt, tới nơi bảo em nhé."

Bên tai vẳng lại tiếng cười trầm ấm của anh.

Nhưng việc giúp đỡ này, cũng phải có lý do. Trước khi "em gái" của anh tới, tôi đã tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện.

Thực ra anh ấy tóm tắt rất ngắn gọn: "Con gái cô bạn thân của mẹ anh thích anh, muốn kết thông gia. Anh không quan tâm nhưng vì nể mặt mẹ nên đành qua loa."

Tôi cười khúc khích hỏi: "Chú ơi, chú qua loa cô em đó kiểu gì thế?"

Anh liếc nhìn tôi: "Sao, em gh/en à?"

Tôi cố tình không theo kịch bản, thở dài n/ão nề: "Ừa, em gh/en với mùi giấm của em gái chú đó. Sao chúng ta không quen nhau từ bé, cùng nhau lớn lên như truyện thanh mai trúc mã."

"Không thể thanh mai trúc mã được." Anh lắc đầu.

Tôi ấm ức nhìn anh.

Anh chậm rãi đáp: "Bởi vì khi anh học tiểu học, em còn đang đóng bỉm."

Tôi: "..."

Quả nhiên mấy ông chú luôn tìm cơ hội "trả th/ù", đúng là kẻ nhỏ nhen hay chấp nhặt.

Khi vào phòng VIP, tôi thấy "em gái" của anh ấy.

Dù gọi là em nhưng cô ta lớn tuổi hơn tôi, trước mặt anh tôi còn phải gọi một tiếng chị.

Là dân múa nên tôi nhận ra ngay đồng nghiệp. Cô này nhất định học múa, nhìn dáng người và đôi chân dài là biết.

"Chào chị, em là Sở Lân Lăng, bạn gái của Hạ Châu." Tôi nhấn mạnh ba từ "bạn gái", "Rất vui được gặp chị."

"Tôi là Lăng Niệm." Cô ta bắt tay tôi nhẹ nhàng rồi rút lại, dù nở nụ cười nhưng tôi biết cô ta đang muốn x/é x/á/c tôi ra cho chó ăn.

Trong bữa ăn, Lăng Niệm cố tình phớt lờ sự tồn tại của tôi, liên tục ôn lại kỷ niệm thời thơ ấu với Hạ Châu. Tôi ngồi yên ăn, nhất quyết không chen ngang.

Hạ Châu lúc này đang bóc tôm.

Bàn tay anh thon dài trắng nõn, xươ/ng ngón rõ ràng, da trắng hồng, động tác bóc tôm vô cùng thanh lịch.

Tôi dán mắt vào đôi tay anh.

Bóc xong, anh lấy khăn giấy lau tay rồi đặt đĩa tôm lên bàn.

Tôi nín thở, liếc nhìn Lăng Niệm, cô ta cũng đang căng thẳng.

Đĩa tôm này rồi sẽ về tay ai?

Không ngờ, gã đàn ông kia đẩy đĩa tôm về phía Lăng Niệm.

Tôi ngơ ngác toàn tập.

Tôi liếc mắt ra hiệu: Ý gì đây chú? Gọi em tới để dẹp đào hồng, giờ chú diễn trò này là sao?

Tôi nhìn Lăng Niệm.

Tưởng cô ta nhận được tôm sẽ mừng phát khóc, rồi mỉa mai tôi - "bạn gái chính thức" vài câu kiểu "người mới quen sao địch lại thanh mai trúc mã".

Kết quả cô ta khóc.

Nhìn cách khóc này, có vẻ không phải vì cảm động.

Lúc này, Hạ Châu lên tiếng.

Tôi luôn cảm thấy khi anh mở miệng, chắc chắn không có chuyện gì hay ho.

Hạ Châu quay sang, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi: "Lân Lăng bị dị ứng hải sản, đặc biệt là tôm, sò ốc. À, cô bé này còn gh/ét ăn rau mùi nữa. Vì kén ăn nên mới không cao được vậy."

Tôi: "..."

Sau câu nói này, nỗi buồn và uất ức trong mắt Lăng Niệm sắp trào ra.

Tôi đang định nói thì Hạ Châu ngắt lời, đưa tay xoa đầu tôi như xoa chó con: "Nhưng từ nay có anh chăm sóc, anh sẽ cố gắng nuôi em b/éo trắng mũm mĩm."

Chiêu này quả là đ/á/nh thẳng vào tim gan.

C/ắt tim người ta còn tẩm ớt.

"Xin lỗi, tôi chợt nhớ có việc bận. Hạ Châu ca, tôi về trước." Lăng Niệm đứng dậy nhanh hơn cả tốc độ tôi đi ăn cơm.

Cô ta đi rồi, tôi kéo đĩa tôm về phía mình, ăn ngon lành.

"Chú ơi, đừng có bịa chuyện về em chứ."

Thấy anh không phản ứng, tôi ngừng ăn rồi nhe răng cười: "Nếu chú tiếc cô ấy thì đuổi theo đi, phim ngôn tình toàn cảnh này mà. Khi từ chối ai đó, bỗng nhận ra mình thật ra yêu họ."

Vừa dứt lời, đầu tôi bị một cú búng tay.

Hạ Châu thản nhiên nhìn tôi: "Nhóc con, đừng xem nhiều phim thế, vốn đã không thông minh rồi."

Tôi phùng má gi/ận dỗi.

Có vẻ đối đầu với anh, tôi chưa thắng trận nào.

"Chú ơi, dù vừa nãy chú bịa chuyện nhưng có một điều đúng: em gh/ét rau mùi nhưng rất thích ăn tôm." Tôi cười tít mắt, "Nhất là tôm được người đẹp trai bóc sẵn."

Anh tiến sát vào vùng an toàn của tôi: "Vậy em đang ám chỉ điều gì?"

Tôi nhướn mày: "Chú thấy em nói chưa đủ rõ ư?"

5

Lông mi anh dài, môi đỏ mọng như con rắn đ/ộc trong vườn Địa Đàng dụ dỗ Adam và Eva.

Dụ dỗ người ta sa ngã.

Nhưng nhìn vào đôi mắt ấy, tôi thấy mình muốn nhảy xuống vực.

Ăn xong, Hạ Châu đưa tôi về.

Tôi đột nhiên đề nghị: "Hay là tối nay em qua nhà chú nhé?" Tôi chớp mắt tinh nghịch.

Hạ Châu đạp phanh gấp.

Tôi tiếp tục khiêu khích: "Sao thế chú? Sợ rồi hả?" Tôi rất thích trêu anh.

Nhưng quên mất.

Mấy ông chú luôn tính toán chi li và không cho người khác đường lui.

Anh bấm số điện thoại đưa cho tôi.

Tôi liếc nhìn, đó là số của mẹ tôi.

Báo động đỏ vang lên trong đầu: "Chú định làm gì?"

Anh nhướn mày, giọng đầy giễu cợt: "Em không muốn về nhà mà, phải xin phép mẹ chứ."

"Được rồi, chú thắng." Tôi giơ ngón cái, "Không uổng công ăn nhiều muối hơn em mười năm, kinh nghiệm chiến trường đỉnh cao."

"Hừ, kinh nghiệm chiến trường." Hạ Châu cười khẽ.

Anh cúp máy, ném điện thoại sang một bên rồi xoay vô lăng: "Lần sau đừng có hùng h/ồn nữa, bé con."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm