Tôi nhìn ta váo tự đắc, khẽ lạnh lùng.
- Ồ? Thật sao?
- Vậy xem nhé?
- Đây do đấy! bàn một cái, quay đi.
4.
Hôm sau, vấn học tập đã tìm chuyện.
- Hàm, có tố em ở ký túc giữ sinh, luôn ảnh hưởng phòng có đúng không?
Tôi lời thẳng thừng: Sai hoàn toàn, giở trò.
Mặt vấn tái trở nên nghiêm Nếu một thế thôi, phòng phàn nàn. tục thế này, chúng phải luật em nặng!
- Lời ấy thật, lời em nhịn được Hay thầy nghĩ có h/ệ nên đụng vào?
Mặt giáo viên đơ lại, thào: Em đỗ đại học lắm, đừng có đối đầu ta làm gì.
Tôi buồn cười. Vẫn câu Nếu đối đầu, cứ đây đi.
Lâm xươ/ng cốt vốn đã cứng rồi!
Khi bước ra khỏi văn phòng tình cờ và có tới.
Cô ta ngẩng cao đầu như con thiên nga trắng kiêu hãnh bất bại.
- Hàm, lợi hại chúng ta chưa?
Vương bên cạnh liếc nhìn ngay lập tức phụ họa: Đây chính con nghèo rá/ch mùng mà em à?
Họ kh/inh khỉnh nhìn liếc nhìn im lặng.
Tôi hắn, hắn Bởi gia đình hắn x/in cha cho v/ay tiền vượt khó, cha đã bảo ngồi văn họ.
Nhân tiện, số tiền giờ vẫn chưa phải không?
Thấy im lặng, tưởng liền toe toét gần.
- Hàm, đây em đứa được sự hiểm á/c giới thượng lưu. Nhưng giờ khác rồi.
Mùi nước nồng nặc từ ta khiến choáng váng, thắng trên môi.
- Từ hôm nay, chị dạy cho em từng bài học một.
- Ồ? Thật rất tức gi/ận, bỗng câu này.
Chỉ dựa vào tên công tử bột sắp sản phải v/ay mượn khắp nơi sao?
Hơn nữa, chợt nhớ ra: chẳng phải đã đính hôn thư họ để duy doanh nghiệp gia đình gần gũi thế này?
Tôi giọng châm chọc: Vậy em có nên giờ em rất không?
Cô ta vẻ thâm Chị cho em biết! Có chỉ cần dùng tiền có thể đứng ở vạch đích mà em hằng mơ ước. em, lần bị luật nặng, học bổng và trợ cấp phải làm thêm bao nhiêu việc mới được? Chị rất xem, lúc em van xin chị thế nào?
Nói xong, ta thắng, theo tên sen có đi.
Tôi thở dài, nhìn lưng hai khuất dần, lòng tràn xót thương.
- Làm á/c ắt tự chuốc họa.
Nói rồi, gửi bức ảnh hai ôm vai cho thư vị hôn thê mà đã kết từ một buổi tiệc.
Một lát sau.
- Dương, mày ch*t chắc rồi!
5.
Hạ bị đ/á/nh.
Cô ta đêm về, sáng hôm có mặt mày húp trở lại.
Bạn phòng ta bảo xe máy bị ngã.
- sao ngã mức mặt như bị đ/á/nh thế kia?
Tôi nhịn được cười.
Tôi nhìn bức ảnh thư gửi tối qua chụp cảnh hai hẹn hàng.
Lặng gửi biểu tượng ngón cái. Vị thư nổi giới nóng tính.
Tuy nhiên, bị đ/á/nh cũng oan, giới chẳng rể họ ta ve vãn hắn.
Tôi tưởng này, ít nhất im hơi lặng vài ngày. ngờ chưa đầy một tuần, ta đã xính quay về đầy túi hiệu mới.
Vốn dĩ mối th/ù chúng có thể kết thúc ở đụng nhau.
Không ngờ lúc anh từ nước ngoài về, cha quyết chuyện, chiếc túi hiệu từ nước ngoài.
Trăm mối ngàn lo, ngờ túi về ký túc trùng chiếc túi mới do mới tặng.
Cô ta bề ngoài gì, tối đến, gọi điện cho giọng điệu vô kh/inh thường:
- em cái túi lắm! ra mắt đã toàn rồi.
Cô ta loa ngoài, phòng nghe thấy.
Nhưng hổ là, điện thoại, ta nghe vậy lập tức ấp úng xin lỗi:
- Xin...xin lỗi em! đồ đâu! Tại mấy hôm chơi em đã xài hết tiền tiết kiệm...
Các phòng im lặng vờ nghe.
Hạ hổ tắt máy, từ nhắc nữa.
6.
Tốc độ nhanh hơn lật sách.
Mới vài ngày, ký túc đã lan truyền tin ta tìm được có quen miệng.
Tôi quan tâm, chỉ tên ngốc mới thương.
Gần thời thơ Hàn Chi tìm tôi.
Lúc đang làm thêm, chỉ nghe quán cà phê xôn xao ngoài cửa có anh trai.
Ngoài trời mưa lâm thâm, đang nghĩ anh nào rảnh đứng phơi mưa ngẩng lên đã anh áo len xám, mặt tú như thuở nào, ánh mắt vào tôi.
- Sao cho anh biết?
Ngồi đưa anh ly cà phê.
- Americano, nhiều đường.