Ng/uồn gốc của tấm ảnh đó quả thật rất hợp với hình tượng lãnh đạo lạnh lùng của anh, do trợ lý của anh chụp.
Đó là ngày thứ bảy chúng tôi ở bên nhau, anh đến đón tôi tan làm để đi ăn tối.
Khi tôi bước ra từ xưởng thiết kế, anh tựa vào xe nhìn tôi cười, ánh mắt đầy cưng chiều.
Trợ lý của anh bỗng dưng chụp lại khoảnh khắc này.
Chụp xong còn nói một câu kinh điển trong tiểu thuyết ngôn tình: 'Đã nhiều năm rồi tôi chưa thấy tổng Giang cười vui như thế.'
Giang Vũ Th/ù cũng bỗng dưng đòi tấm ảnh, đem đi in.
Rồi dán lên bức tường tình yêu của chúng tôi.
Lúc dán những thứ này, tôi nhìn anh với vẻ mặt ngán ngẩm.
Còn lén lút chọc anh: 'Sau này nếu anh không thích em nữa, chúng ta chia tay, em sẽ chụp ảnh mấy thứ này gửi cho bạn gái mới của anh.'
Anh quay lại nhìn tôi với vẻ 'em đang nói nhảm cái gì thế', kiên định nói: 'Sở Sở, anh không thể nào thay lòng đổi dạ đâu!'
Giờ đây, lời nói của tôi quả thật đã ứng nghiệm.
Nhìn những dấu vết yêu đương ngày trước.
Nhưng tôi chẳng còn chút xung động nào muốn chụp chúng gửi cho Lâm Tuế Tuế, để khiến cô ta khó chịu.
Chỉ cảm thấy trái tim đ/au nhói từng hồi, nghẹt thở.
6
Điện thoại của Giang Vũ Th/ù gọi đến vào sáng hôm sau.
Anh đi công tác ở thành phố B mấy ngày trước, chỉ là tôi không ngờ Lâm Tuế Tuế cũng ở thành phố B.
Tôi nhìn hai chữ 'chồng' nhấp nháy trên màn hình, nhớ lúc anh đi công tác vẫn hôn lên trán tôi, nói: 'Sở Sở, nhớ nhớ anh nhé.'
Nhớ trước khi tấm ảnh với Lâm Tuế Tuế bị phanh phui, anh vẫn gọi điện chúc tôi ngủ ngon.
Cơn đ/au vừa ng/uôi ngoai tối qua lại như xươ/ng mắc trong thịt, đ/âm vào tim tôi.
Khiến tôi thở cũng không nổi.
Vì thế, tôi không muốn nghe điện thoại của anh nữa.
Nhưng anh rất kiên trì.
Mười phút gọi hơn chục cuộc, dường như tôi không nghe máy thì anh sẽ tiếp tục gọi, gọi mãi.
Cuối cùng, tôi không nhịn được, bắt máy.
Đầu dây bên kia, anh cuống quýt nói: 'Sở Sở, dư luận trên mạng...'
Tôi ngắt lời: 'Em thấy rồi, ly hôn đi.'
Nói xong, tôi cúp máy.
Sau đó, đến công ty, bàn giao công việc với trợ lý, thuận tiện nhờ trợ lý mang giấy ly hôn đến công ty Giang Vũ Th/ù.
Nếu Giang Vũ Th/ù đồng ý ly hôn ngay thì tốt nhất.
Chúng tôi cứ đường ai nấy đi, tốt đẹp.
Tôi không phải con nhà giàu như họ, có thể chơi bời phóng túng.
Nhưng tôi cũng không phải kẻ đanh đ/á, chẳng muốn thành người phụ nữ oán h/ận.
Càng không muốn vài ngày sau, trang nhất truyền thông thành phố A đăng tin gi/ật gân 'Lãnh đạo Ng/u bị bỏ rơi, gào thét giữa phố'. Trợ lý Chân Chân của tôi là con gái cậu tôi, nhỏ hơn tôi bốn tuổi.
Cậu tôi là người chu cấp chính cho việc học của tôi.
Những năm đầu tôi thành lập công ty, Chân Chân vừa tốt nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp, cậu tôi bảo tôi giúp tìm việc, tôi kéo em ấy về công ty nhỏ bé khi đó.
Giờ đây, từng bước phát triển đến quy mô như hiện tại, em ấy không chỉ có công lớn mà còn chứng kiến tình yêu của tôi và Giang Vũ Th/ù.
Em ấy cầm giấy ly hôn tôi vừa in, do dự buồn bã rồi hỏi tôi ba câu liền.
'Chị, có phải chị hơi hấp tấp không?
Chị thật sự không gặp anh rể nói chuyện trực tiếp sao?
Chị đã suy nghĩ kỹ chưa?'
Tôi: '...'
Tôi nhìn khuôn mặt ngây thơ của em, bình tĩnh như lúc phát hiện Giang Vũ Th/ù ngoại tình: 'Anh rể nào, đâu còn anh rể nào nữa, em đã không còn anh rể rồi!'
Chân Chân: '...'
Chân Chân nhìn tôi đầy bất lực: 'Chị, đừng mỗi lần cãi nhau là bốc đồng được không? Chị nên đợi gặp anh rể đã, chắc anh ấy đang trên đường về. Anh rể về, chị lại mềm lòng không ly hôn nữa thôi.'
Tôi: '...'
Em ấy nói không sai.
Tôi và Giang Vũ Th/ù kết hôn ba năm.
Chúng tôi đã cãi nhau.
Đặc biệt sau khi Lâm Tuế Tuế về nước, càng cãi nhiều hơn.
Thậm chí có lần tôi còn đòi ly hôn.
7
Những cuộc cãi vã vì chuyện vặt vãnh, tôi không nhớ nữa.
Nhưng những lần cãi nhau vì Lâm Tuế Tuế, tôi nhớ rất rõ.
Bởi Lâm Tuế Tuế liên quan đến hợp tác lợi ích giữa nhà Lâm và nhà Giang.
Còn bố mẹ Giang Vũ Th/ù sau khi Lâm Tuế Tuế về nước, luôn muốn tôi và Giang Vũ Th/ù ly hôn để nhường đường cho anh và cô ta.
Tháng thứ ba sau khi Lâm Tuế Tuế về nước.
Đúng dịp sinh nhật mẹ Giang, bà tổ chức tiệc ở biệt thự nhà họ Giang.
Mời rất nhiều thân hữu, nhưng riêng tôi nhận được tin nhắn: 'Tối nay đừng đến, bà không muốn thấy con trong ngày vui thế này.'
Nhìn tin nhắn này, rồi nhìn món quà tôi chuẩn bị sẵn cho bà.
Thật chua chát.
Vì thế, tôi không đi.
Và đêm đó, tôi lại nhận được tin nhắn từ mẹ Giang, một tấm ảnh.
Ảnh Giang Vũ Th/ù và Lâm Tuế Tuế ngồi cười nói vui vẻ bên nhau.
Dưới ảnh, mẹ Giang không nói gì, nhưng còn khiến tôi tổn thương hơn bất kỳ lời nào.
Ba phút sau khi nhận ảnh, Giang Vũ Th/ù gọi điện hỏi tôi sao chưa đến? Kẹt xe à? Anh sẽ đến đón.
Anh không biết, mẹ anh đã nhắn bảo tôi đừng đến.
Hôm đó tôi bận, cũng không nói với anh.
Thật ra, những khó dễ của mẹ Giang với tôi, tôi không muốn anh khó xử, nên chưa bao giờ kể với anh.
Nhưng lúc ấy.
Tôi thật sự muốn buông anh rồi.
Tôi chụp màn hình tất cả tin nhắn mẹ anh gửi cho anh.
Một giờ sau, anh xuất hiện trước mặt tôi: 'Anh xin lỗi, Sở Sở, anh không biết.'
Tôi trút hết tức gi/ận lên anh.
Cãi nhau dữ dội với anh, đòi ly hôn.
Anh không đồng ý.
Anh nói anh có thể giải quyết tốt chuyện này.
Nhưng khi anh vừa nói xong, anh nhận điện thoại của bố anh.
Mẹ anh vì anh bỏ mặt bà trong dịp như thế, tức đến ngất xỉu.
Vì vậy, anh chưa kịp cãi nhau xong với tôi đã quay về.
Từ đó, tôi và anh lạnh nhạt cả tháng.
Suốt tháng đó, anh ngày ngày làm đủ món ngon cho tôi, dỗ dành tôi.
Nói: 'Em là ở với anh cả đời, không phải với bố mẹ anh cả đời.