Tôi: "Được rồi, giờ bắt thắp nến đi."
Tôi kiên nhẫn cắm từng cây một, tổng cộng 23 cây Hào hứng tắt đèn, rèm cửa, căn phòng chìm vào bóng tối. Chỉ bánh phát lập lòe.
Tạo khí nghi thức, đưa Thần nĩa, mình ra bếp thìa sắt.
Khương Thần lẽ quan sát chạy lăng khắp phòng.
Tôi: "Sao nhìn Ước đi Chị hát Happy nè."
Trong tiếng hát lạc của Thần ước xong thổi tắt nến.
Tôi xúc thìa kem to đùng vào miệng.
"Em cũng thử xem có ngọt không?"
Khương Thần tự nhiên cầm thìa vừa dùng xúc miếng "Ngọt lắm."
Cậu ta liếm môi đi chút kem "..."
Cậu tiểu yêu này có đang đ/á/nh giá quá cao năng kiềm chế của không? Chẳng lẽ ý đen tối của rõ ràng sao? Mà phải thích dùng chung dụng ăn uống khác? nhắc kỹ lắm, điều cấm kỵ nhất của Thần.
Tôi há hốc miệng nói gì bị tiếng cửa ngắt lời.
"Chắc rư/ợu mình đến rồi."
Mở cửa, thấy rư/ợu mắt to đùng bộ vest phẳng phiu. Quá quen thuộc để nhận ra ngay này dù cửa mới hé.
Tôi ngỡ ngàng hiểu. Sao lại đến trong giờ việc?
"Tinh mừng hoàn thành bản thảo."
Tống bước vào ăn vặt ở hiên. "Sao lại rèm ban ngày Hại mắt lắm..."
Giọng lạc đi khi thấy Thần đứng bàn.
Khương Thần nở nụ cười trưng: "Vì đang tổ chức sinh nhật em."
Tống khựng lại, gượng gạo lễ sang tôi: là...?"
Tôi: "Em trai ca. bạn thân nhất của trai em, nhớ chứ?"
Khương Thần sát bổ tháng nay chung chị."
Nụ cười đóng băng.
Lúc rèm, để ý gió ngầm giữa người. Ánh tràn vào khi rèm mở, mới ngắm Thành. Mấy tháng gặp, y vest nhăn, tóc chải gọn, khí chất thành đạt. Đúng doanh thành đạt.
Tôi nhắc khéo: "Công ty bận sao?" ngầm ý mời về.
Tống workaholic chính đúng bố chọn để thừa ty. ta thích đi bước tính trăm bước, chỉ việc trong tầm kiểm soát. Thế giới của có trật tự riêng, phép phá vỡ nó.
Hồi 20 mấy, từng thử trật tự thất bại thảm hại. Khi đó nghĩ nhẽo nên trêu anh. chiều hết mực, nửa đêm thèm cơm rang cũng nấu đưa tận nhà. rầm rộ nửa năm. bảo chỉ xem như gái, tốt vì trách nhiệm, vì lập nghiệp nên yêu đương.
Thế vừa từ xong đồng ý mỹ cùng trang Đấy gọi muốn yêu? Chẳng qua muốn yêu thôi! Nhưng nhờ vậy tỉnh ngộ, vương vấn nữa.
Ngày chia tay đẹp kia, cả ty xôn xao. Lòng bình như ao thu. Từ sau đó, lại quan tâm thái quá. Như hôm nay, chỉ vì của tự ý đến nhà trái hẳn cách có hoạch của anh.
"Công việc sắp xếp Chiều nay xin nghỉ để đến mừng em."
Tống xin nghỉ chuyện lạ có hai.
Tôi: "Gặp duyên ăn bánh cùng đi. Mọi ngồi đi."
Tôi phịch xuống ghế. Cả đồng thời tiến về vị trí bên Trời ơi! "Thọ tinh ngồi đây, lộc chút." lẽ ngồi đối diện.
"Tinh Tinh chung Thần có bất không?"
Tôi: "Cũng ổn."
Khương Thần ngừng tay, lạnh lùng nhìn Thành.
"Anh có căn 50m² ty. Thần ngại tạm ở đó."
Tôi: "Không cần Thần mới về nước, nhiều thứ cần chăm."
Tống cười: "Em chẳng lo được mình, chăm khác?"
Tôi hẫng Từ đến mọi đều xem bất cần. Gần nghề nghiệp ổn định, tình cảm chông chênh, cuộc bấp bênh. Trong mắt họ, bao giờ trưởng thành. Đặc Thành! Có lẽ anh, mãi lớn. Hóa ra từ đúng chúng dĩ cùng thế giới.