Tôi ân cần đưa dép mỗi khi bước vào cửa, nở nụ cười rói: 'Bố ơi, đi làm vất vả rồi ạ!'. Khi bật bếp, lặng lẽ ngồi nhặt rau phụ giúp. Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trán mẹ, chồm chiếc ghế đẩu, chới với giơ tay lau bà, giọng ngọt như mía lùi: 'Mẹ ơi, lớn lên sẽ giúp mẹ!'. Đôi khi chỉ để nghe lời khen qua loa, hì hục bưng chậu ấm xin rửa chân mẹ. ngây thơ nghĩ giữa một cô gái hiếu thảo nhóc như giặc, trái tim cha ít nhiều chênh lệch đôi phần. Nhưng lầm. xích với Tô Bảo, nỗ của tan thành mây khói. sớm nhận ra: Chẳng thể nào thức đôi lóa lên vì tưởng trọng nam kh/inh nữ. Thế nên buông xuôi. Không thể trông chờ vào vòng tay chở, phải mình đứng lên. Ở trường, học như thân, gấp đôi gấp ba bạn bè. Trong phụ huynh, 'đồ tốn cơm' như đâu xứng đầu học hành. Không có tiền đăng ký lớp học thêm, tranh thủ giây học. Thay vì mải mê đuổi sự ưng của khác, cao học mới là sáng - thức sẽ đời. Về nhà, khoác lên mình chiếc nạ 'người biết điều' mà hằng mong. ngốc tranh giành tình với Bảo, mà học nuông chiều cậu ấy như cha mẹ. đâu trong ký ức lờ hiện lên bột'. May thay, mắc câu. Thằng bé vừa ăn lười Chín tuổi đầu rồi vẫn thìa cơm. Có nhẹ khuyên ăn rau, mình phun tung tóe, rồi hất cả bát. Nhìn cảnh tượng ấy, đến phải mặt. nghi mái tóc điểm bạc từ năm ba mươi có lẽ vì lo lắng quý tử. Khi quá nỡ trai cưng, lên tôi. Lần ném tường, đi/ên. hất văng bát đũa trước tôi, móng tay sắc nhọn chĩa vào mũi tôi: 'Ăn ăn suốt! Không ăn à? Thằng chưa no, ăn trước! Đồ gái vô dụng!'. yên ổn ăn bị quật tay làm canh dính mặt. Nháy liên hồi, canh cà chua từ lông giọt xuống cổ, nhớp nháp chịu. May mà canh ng/uội, phỏng da. đứng xem hí hửng vỗ 'Mẹ đi! xong ăn liền!'. thấy nhìn, đang nhắc để dỗ cậu vàng ăn cơm. Chưa kịp giơ tay, vàng nói: 'Mẹ ơi, để ăn nhé? Mẹ vất vả lâu sẽ giúp mẹ, đảm ăn 'Hừ, chê!' khoanh tay nghễ. gi/ận, chỉ cười khẽ thầm câu vào tai nó. Nghe xong, nhìn rồi bảo: 'Mẹ ơi, con!'. Dù là vật của mẹ, nhưng năm bón bị quậy phá bà phát ngán. Nghe trai đồng ý, thở phào như gánh nặng. phát hiện đúng là đồ 'hủ lậu'. Nó gh/ét rau trứng, chỉ thịt mỡ giòn tan. Đặc biệt, hễ rau, thịt lẫn hay rau thịt chung đều bị từ chối. Phải riêng thìa trắng, thìa thịt mỡ mới chịu há miệng. Mấy năm quan sát thói quen cá canh này. Mẹ lo chất, khuyên ăn rau. khác, miễn xong việc là được. Cứ chiều sở thích của nó: một thìa một miếng thịt. trai hợp tác, mặc kệ làm. hiểu miếng thế nào. đó, trở thành mẫu' của năm trời. quả là về phát phì giảm nổi, thành trò cười thiên hạ. Dĩ là chuyện này. đó, khi xem tivi, xông vào phòng tôi: 'Tô Chiêu Dám lừa tao ch*t!'. làm điềm nhiên đối diện với kẻ xâm nhập.