Lời vừa mây trời chấn tan tành.
Chỉ lệnh "thông hành" vang lên.
Hỏi ra mới biết, kia ở Thiên Trụ Sơn tới.
17
Tượng ngáp dài: "Hổ đầu, việc xong, ta thôi."
Ta ôm chân hắn: "Tượng Bá, hẹn ngày tái ngộ."
Hắn cười ha hả: bé này, vẫn nhỏ xíu thế. Ôm chân không hết."
Ta cười "Chờ con lớn sẽ ôm Tượng Bá."
Hắn đầu cười: "Tốt lắm! Gặp phụ thân nhớ nhắc đào nước nóng ở Thiên Trụ Sơn."
Ta đáp: sẽ nhắc ấy."
Khi Tượng rời đi, Ưng ca ca mới dám lên tiếng: "Sao tiểu muội lại thân sủng ái thế?"
Ta hắn: ca tự xét bản thân chưa?"
18
Đoàn xe lại lên đường, vượt đồi, đường thuận lợi.
Tiếng nhạc rộn rã đưa lối Hư.
Nơi đây Long đứng đầu, Hồ tỷ lại kết thanh ngưu vô danh.
Hắn nói: "Được yêu yêu mới hạnh phúc."
Tới nơi, ta dạo bước ngao du.
Nào ngờ sau lưng lũ yêu quái lúc đông.
Chúng vây ta.
"Người phàm dám vào Hư?"
"Gan lắm đấy!"
Ta ngơ ngác thoát khỏi vây, lại bị đẩy vào.
"Còn à!"
Ta chợt hiểu: "Các ta người?"
Chúng cười nhạo: "Giả gì? Mũi huynh đây đâu dễ lừa!"
Khuyển yêu nói: "Đúng thế! Mùi ta không thể được."
Chúng gừ: "Hôm sẽ để uy Hư!"
Ta lắc đầu: "Các rồi, ta hổ."
Chúng cười ngặt nghẽo: "Hổ sao lại được?"
Hổ Phụ vỗ vai chúng: "Thế hổ nên nào?"
Chúng r/un "Hổ... hổ phải ngài..."
Hổ Phụ tỏa yêu lực trời, nở nụ cười đầy u/y hi*p:
"Vậy nên nào?"
Ta bước tới: thân, bảo con con."
Bọn yêu quái nuốt nước bọt lập cập.
19
Khuyển yêu lè lưỡi toát mồ "Bỗng khứu giác tiểu yêu mất tác dụng. Vừa rồi hẳn trục trặc!"
Hắn đồng bọn: nghĩ sao?"
Lũ yêu r/un "Ta bảo không phải mà! Tiểu hổ đáng yêu kia."
Hổ Phụ lại: "Các chưa trả - phàm nào?"
Chúng quỳ rạp xuống: "Hổ Đại Vương xá tội! Bọn tiểu yêu chưa từng người, toàn nhảm!"
Hổ Phụ vỗ đầu bổ dưa: "Chưa dám bậy, không sợ ch*t sao?"
Khuyển yêu ta: "Đều tiểu yêu lẫn, mong Hổ tiểu xá tội!"
Hổ Phụ ta: "Thổ Thổ, con nghĩ sao?"
20
Ta suy nghĩ: "Hồ tỷ đang thiếu đi lao dịch vậy."
Hổ Phụ gù: nghe rõ chưa?"
Chúng tạ: "Tạ ơn Hổ Đại Hổ tiểu sát chi ân!"
Ta cất bình trắng vào túi - nếu Hổ Phụ không tới, thành tro bụi.
Nửa sau, lễ Hồ tỷ cử hành.
Khách mời tấp nập.
Ta hoa đồng, lên đóa tượng trưng ái tình.
Hoa không hồi, sinh tử nở một lần.
Ta bên Hổ Phụ: "Hồ tỷ cười thật hạnh phúc."
Hổ Phụ nói: "Vì mình yêu. Thổ, phụ thân hứa con cũng sẽ tự nhân."
"Dù kẻ nghèo hèn cũng không sao."
Ta đáp: "Thổ không lấy ở bên phụ thân."
Hắn cười "Tốt! Không gả cũng được. Phụ thân nuôi con đời."
21
Ngoại truyện:
Ngươi Hổ Sơn Quân uy chấn tứ hải.
Hôm xuống trần mồi.
Ngươi tên cư/ớp.
Không phải vì trừ gian diệt á/c, giản chọn mục tiêu gần nhất.
Xóm làng dưới bị tàn sát, đi qua nơi hoang vu ấy, hẳn phải hối h/ận.
Dù sao huyệt cũng sạch bóng.
No lim ngủ.
Tiếng oa oa đ/á/nh thức ngươi.
Đó đứa trẻ chui bụng ch*t.
Ngươi không thích ch*t.
Ngươi bụng mẹ, c/ắt rốn, chưa đói.
Có tiếng vọng theo khô."
Thế thêm dự trữ.
Cho gọi "Hổ Phụ".
Ngươi nhận ra dự trữ thành thú cưng.
Đứa bé ngốc nghếch ấy vào ngươi, tin tưởng mình ngươi.
Nó trở thành đại yêu để sóc già yếu.
Nó bò sâu đo, tác phủ ng/ực chuẩn không.
Thật buồn cười.
Nói còn chưa sõi.
Nhưng học đâu?
Ngươi chợt hiểu, trở thành một phần của ngươi.
Gió lạnh buốt, vào "Hổ Phụ ơi, mai gọi con dậy nhé."
22
Ngươi l/ột da gấu áo giả hổ cho nó.
Không phải tay mà nhờ thợ nhân gian.
Hắn còn khâu thêm đôi tai hổ giống hệt ngươi.
Nó mặc vào gừ đáng yêu, nhảy khắp nơi.