1
Tôi cùng tỷ tỷ là song sinh.
Tính nàng hiếu thắng, lại trở thành thị nữ hầu hạ vương gia ngây ngô.
Tính tôi lười biếng, lại được lãnh diện tướng quân c/ứu mạng, ngày ngày bắt luyện tập.
Nhân lúc tái ngộ, hai chúng tôi đồng thanh:
- Đổi được không?
2
Tôi cùng tỷ tỷ dung mạo như đúc, người ngoài khó phân biệt.
Chúng tôi mặc niệm tâm thông, đổi vai cho nhau.
Trước khi rời đi, tỷ tỷ dặn dò:
- Ẩm thực sinh hoạt của Thẩm Kinh Mặc đều do ta tự tay chăm sóc. Biết tính muội lười, nhưng việc của hắn phải hết sức lưu tâm, không thì sợ lộ tẩy.
Tôi cũng nhắc nhở:
- Ta luyện nửa canh lại nghỉ một canh, tỷ đừng quá siêng năng khiến Tần Tiêu nhìn ra kẽ hở.
Thế là tôi về Túc Vương phủ, tỷ tỷ trở lại tướng quân phủ.
Nào ngờ đâu, cả hai đều chẳng nghe lời nhau.
3
Vừa bước vào cửa, đã bị Thẩm Kinh Mặc hấp tấp xô ngã.
Tráng nam thất xích đ/è ch/ặt lấy tôi.
Hắn ngẩng đầu lên, ki/ếm mi tinh mục, đôi mắt cong trăng khuyết chăm chú nhìn tôi.
- Phụ Nhi Phụ Nhi! Đường hồ lô của bổn vương đâu!
Nếu hắn không mở miệng, tôi suýt quên mất đây là kẻ ngốc.
Thật đáng tiếc, nam tử phong thái hiên ngang như vậy lại hóa đi/ên cuồ/ng.
Túc Vương Thẩm Kinh Mặc văn võ song toàn, là hoàng tử sớm nhất được phong vương.
Nhưng thiên bất tòng nhân, trong lần đi săn thu việ̂n bị trúng tên ngã ngựa.
Từ đó thành kẻ ngây ngô.
Tôi đẩy Thẩm Kinh Mặc ra, đứng dậy nhặt giỏ trúc rơi bên cạnh.
Mở nắp ra, lại là bình rư/ợu quý.
Cả tôi lẫn Thẩm Kinh Mặc cùng sững sờ.
Tai họa!
Vội về quá, quên đổi giỏ trúc với tỷ tỷ.
Không biết Tần Tiêu nhìn thấy rư/ợu ngon hóa thành hai xiên đường hồ lô sẽ làm sao.
Đang lúc bối rối tìm cách giải thích,
tiểu ti đồng tử nheo mắt.
Trong ánh mắt thoáng nét đ/ộc á/c.
Hắn lắc lư bình rư/ợu trước mặt Thẩm Kinh Mặc:
- Vương gia nhận thức vật này chứ?
Thẩm Kinh Mặc nghiêng đầu: - Không biết, nhưng Phụ Nhi m/ua tất là đồ ngon!
Hắn cư/ớp lấy bình rư/ợu, uống cạn không còn giọt.
- Vương gia! - Tôi kinh hãi kêu lên.
Rư/ợu này cực mạnh.
Mấy tên tiểu ti thấy động tĩnh của Thẩm Kinh Mặc, sắc mặt dần buông lỏng.
- Đồ ngốc uống rư/ợu như nuốt chửng hồ lô, uổng phí một vò mỹ tửu.
Cười nhạo xong, bọn họ lỏng lẻo tản đi.
- Phụ Nhi, bổn vương buồn ngủ, mau tới đây cùng ta ngủ!
Mặt Thẩm Kinh Mặc chẳng mấy chốc đỏ bừng.
Chân nam đ/á chân chiêu, kéo tay tôi hướng phòng ngủ đi.
- Hả? Vương gia, Vương gia?
- Nô tì chỉ là thị nữ, đâu dám cùng điện hạ đồng tẩm!
Tôi gồng người chống cự.
Nhưng Thẩm Kinh Mặc dù ngốc, lực khí lại cực mạnh.
Cả đường bị hắn lôi đi.
Miệng còn lải nhải: - Phụ Nhi là nương tử của bổn vương, được ngủ, được ngủ!
Tôi: ???
Chẳng lẽ tỷ tỷ quên dặn điều trọng yếu gì?
Đám thị nữ nhìn tôi bị lôi vào phòng, ánh mắt vừa gh/en vừa hậm hực.
Buông lời mỉa mai:
- Giang Phụ Nhi diễn trò cương nhu gì đây, chẳng qua là dỗ dành thằng ngốc phong làm thông phòng thị nữ!
- Hừ, dù làm thông phòng cũng đâu nghĩa lý gì, đằng nào cũng là đồ ngốc, há hiểu chuyện phong hoa tuyết nguyệt?
- Nhưng vương gia rốt cuộc cũng là nam tử...
4
Trong phòng, thoang thoảng mùi hương phụng vĩ.
Tôi hơi nhíu mày.
Phụng vĩ có thể nhiễu lo/ạn t/âm th/ần, khiến người tán lo/ạn.
Liếc nhìn Thẩm Kinh Mặc đang loay hoay cởi đai lưng, ánh mắt tôi chợt tối sầm.
Trên đời đâu nhiều ngẫu nhiên.
Hóa ra có người cố ý bày mưu.
Nhưng tính tôi vốn lười biếng, chẳng muốn dính vào thị phi.
Cần nghĩ cách đào tẩu mới được.
- Phụ Nhi, đai lưng hỏng rồi!
Tôi thở dài, bước tới giúp hắn cởi.
Hắn giang tay ra, cười khúc khích chờ ta cởi áo.
Thẩm Kinh Mặc không chỉ mặt mày tuấn tú, thân hình cũng...
Vai rộng eo thon, không chút mỡ thừa.
Chớp mắt sau, tôi đã bị hắn đ/è xuống giường.
Tốc độ nhanh khiến tôi không kịp phản ứng.
Trong lòng nghi hoặc: Kẻ ngốc sao có thủ pháp này?
Hay là, hắn đang giả ngây?
Tôi lặng lẽ rút kim ngân từ tay áo, quan sát tình hình.
Là nữ lang y, hắn dám động thủ, ta sẽ châm cho hắn b/án thân bất toại!
Ánh mắt tôi dán ch/ặt vào Thẩm Kinh Mặc, thấy hắn lấy từ dưới gối ra quyển sách.
- Phụ Nhi, ta chơi trò chứ? Vương m/a ma đưa ta, nói có thể tạo tiểu nhân.
Đây là xuân cung đồ!
Tôi chỉ xem hai trang đã đ/ập rơi sách.
Mặt nóng bừng như lửa đ/ốt.
- Loại sách này ngươi cũng xem, đồ...!
Mặt Thẩm Kinh Mặc đột nhiên tối sầm.
Hắn lao về phía tôi.
Tôi nâng cao kim châm, sẵn sàng phản kích!
Nhưng nghe thấy tiếng hắn chất vấn:
- Người không phải Phụ Nhi!
5
Hắn phát hiện rồi?!
Tim tôi thắt lại, tay cầm kim châm vòng ra sau ót hắn:
- Làm sao có thể không...
Thẩm Kinh Mặc mắt đẫm lệ, mím môi:
- Phụ Nhi của ta sao lại không chịu chơi trò với ta!
Lúc này hắn giống hệt hươu con tôi nuôi thuở nhỏ.
Trong lòng dâng lên chút xót thương.
Thu hồi kim châm, tôi xoa đầu hắn, cố ý dọa:
- Vương gia, trò đó chơi vào mất mạng đấy, không được hồ đồ!
Thân hình hắn rõ ràng co rúm.
Thấy đã đạt mục đích, tôi định đứng dậy.
Thẩm Kinh Mặc nắm ch/ặt tay tôi:
- Bổn vương sợ!
- Phụ Nhi không được đi đâu, từ nay phải ngủ cùng ta, không thì ta bảo m/a ma đ/á/nh đò/n!
Tôi: ...
Thôi thì giường này cũng êm hơn giường tồi tàn của thị nữ.
Tin tưởng Thẩm Kinh Mặc không dám động thủ.
Dỗ hắn ngủ xong, tôi lặng lẽ rời giường.
Sau khi kiểm tra kỹ, phát hiện phụng vĩ hương nằm trên y phục hắn.
Thật đ/ộc á/c.
Độc tố tích tụ dần trên quần áo mặc hàng ngày, chỉ sợ không lâu nữa Thẩm Kinh Mặc sẽ từ ngốc thành đi/ên cuồ/ng.
Ai bảo hắn giống hươu con của ta.
Tôi thở dài.
Bày ra bộ kim châm, vì hắn thi châm, tạm thời ngăn đ/ộc tố.
Kim châm đ/âm vào da, Thẩm Kinh Mặc mi gi/ật giật: - Đau đ/au!
Tôi xoa dịu châu mày hắn: - Đau bay, sắp hết đ/au rồi vương gia.
Thẩm Kinh Mặc thật sự ngoan ngoãn.
Thi châm xong, tôi mệt lả thiếp đi.
Trong mơ, hình như có người bóp cổ tôi.