Bạn trai có cô nhỏ.
Cô áo mi ấy, ngủ nhà ấy, còn tán tỉnh cách vô tư trước mặt mọi người.
Thậm chí trai du lịch, cô cũng theo.
Để th/ù cũng thuở thơ mình cùng.
Tối đó, trai lén lút chui vào lều cô vào lều thân.
Sau đó, trai điện hỏi đang đâu, mềm thốt lời.
Bạn cầm điện thoại: "Ở ngay cậu, muốn sang không?"
1
Khi khẽ khàng kéo khóa lều ra ngoài, chưa ngủ.
Tôi dậy thấy chui vào chiếc lều khác.
Giọng nữ lều vang nhẹ dàng tiếng mèo con.
Khiến lòng cồn cào.
"Cô rồi à? Thật lỗi, đều lỗi em."
"Ôi, nếu anh, chắc chắn vì mấy chuyện nhỏ nhặt này."
"Đều lỗi em, nhưng muốn bỏ bất cứ giây phút nào anh."
"Hay là... nay ngủ đây nhé? mai về sớm, cô chắc chắn biết đâu."
"Thực ra biết đã có rồi, nhưng hoàn kiềm được."
Trai lửa củi khô, chuyện cần nói thêm.
Đôi nam nữ kiếp Ngay trước mắt mà cũng dám trơ tráo đến vậy.
Tôi nghiến răng, đang định xông vào xử lý thì chợt nghĩ ra.
Cảm buồn nôn nhét vào miệng sao để nếm thử?
Anh ngoại tình được, cũng cặp được.
Thế kéo khóa lều cạnh.
Người hơi nhướng mày.
Lều kế vang giọng đàn bà đỏng đảnh đúng lúc, ánh mắt chợt lóe lên, bất ngờ cười khẽ.
"Đêm hôm sao đầu xanh lè thế?"
Tôi áo khoác, bước vắt ta.
"Cậu nói đúng."
"Anh cắm sừng cũng phải cắm sừng ta."
2
Kỳ nghỉ Quốc Khánh, trường cho nghỉ tuần.
Tôi leo núi.
Coi kỷ năm nhau.
Một năm trước, vào học năm nhất, quen gia câu lạc bộ.
Anh nổi tiếng câu lạc đẹp gia cũng khá.
Trong buổi lễ tân sinh viên, còn chinh phục vô số chị khóa trên bằng bài hát "Chàng trai năm ấy" đàn hát.
Người thế, hiểu tại sao tôi.
Anh đuổi rất nhiệt ngày nào cũng đều đặn đem đồ ăn sáng tận ký túc xá.
Hoa tươi, quà tặng, nhà hàng.
Dưới tán tỉnh chóng đầu hàng, đồng ý làm ấy.
Lúc biết, có cô nhỏ.
Cô tên Thư Uyển, khóa chúng khoa thuật.
Lần đầu mặt, cảm cô phải dạng đâu.
Sự chứng minh cảm mỗi lần hò, cô luôn tìm cách gây rối.
Cô rủ song ca tình ca viện bụng cư/ớp chúng đang vòng ngựa gỗ trước công giải ôm chầm viện hãi chơi thoát hiểm.
Cô danh nghĩa tư cách gái, nhưng làm những việc chỉ tình mới làm.
Tôi cô đã nói Kha.
Chu họ lớn nhau, chỉ có tình cảm em, đừng suy nghĩ nhiều.
Sự bất mãn bùng n/ổ vào ngày sinh nhật Thư Uyển.
Cô rất nhiều đến tiệc mừng, cũng cả tôi.
Nhưng uống được đi.
Tối điện thoại được cuộc Kha.
Đầu dây kia quầy lễ tân điện thoại rơi hát, đến lấy.
Giữa khuya, bắt taxi bắt taxi căn hộ điện thoại.
Chỉ ra cửa Thư Uyển.
Chu ký túc xá học, thuê căn hộ ở.
Căn hộ cũng thường xuyên tổ chức tiệc tùng bè, ngủ chuyện thường.
Nhưng Thư Uyển, chỉ áo mi trên cổ còn có vết đỏ khả nghi.
Cô có vẻ hơi hoảng hốt cổ lại.
"Xin lỗi say quá nôn hết cả có đồ thay tạm đừng nhé."
Tôi nói gì, qua cô vào khách.
Các chàng trai nằm la liệt đất, ngủ trên phần trên áo, nhưng trên ng/ực đặt chiếc vòng tóc nữ.
Nhìn biết ngay Thư Uyển.
Tôi dữ dội, đề nghị tay, cuối cũng cúi đầu, hứa khoảng cách Thư Uyển.
Thư Uyển được thời gian, cũng chỉ thời gian thôi.
Lần leo núi vốn buổi hò kỷ năm chúng tôi.
Không Thư Uyển theo.
"Đều bè cả, cô cũng muốn chơi, nghĩ thà luôn."
Suy tính lại, bấm vào Wechat Lục Nhiên.
【Rảnh leo núi không?】
Bên kia lời rất nhanh, chữ.
【C/ầu x/in tao đi.】
Tôi nghiến ken két.
【Ừ, c/ầu x/in cậu.】
Lục Nhiên thuở thơ kiểu lớn tấm bé.
Cuộc thoại ngay lập tức tới.
Giọng nói ẩn chứa nụ "Sao bỗng dưng rủ tao leo núi?"
Tôi nhiên đáp: "Vì cũng nhỏ theo."
Anh dừng chút, giọng nói có chút khó chịu.
"Ồ, lôi tao ra làm công cụ hả."
Tôi đúng nghĩ vậy.
Tôi muốn kéo Lục Nhiên ra để tức gi/ận, gh/en t/uông, th/ù cho tất cả bực bội bấy lâu tôi.
Tôi cẩn thận hỏi: "Vậy... chứ?"
Anh thở dài, giọng có chút bất lực: "Làm sao có thể n/ạt chứ?"
3
Hôm xe đến đón Thư Uyển đã sẵn phụ.
Cô vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi say xe, chỉ trước được."
Tôi vào chỗ xe Kha.
Anh nghịch điện thoại, có phản ứng gì.
Tôi hít hơi sâu, cửa lên.