Tổng giám đốc vì gh/en với người phụ nữ mình yêu nên đã sa thải tôi - thư ký của anh ta. Ngày tôi bị đuổi việc, anh ta nói: "Loại phụ nữ hám tiền chỉ có nhan sắc rỗng tuếch như cô sẽ chẳng có đàn ông nào thèm yêu đâu."
Tôi không tức gi/ận, chỉ thấy buồn cười.
Chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ suốt bao năm qua công ty vươn lên dẫn đầu thành phố Z là nhờ năng lực của hắn sao?
Một năm sau, tập đoàn Lục thị đổi chủ, hắn sa cơ lỡ vận phải thuê nhà ở, quỳ gối c/ầu x/in tôi quay lại.
Tôi: "Loại đại ngốc n/ão chứa toàn cứt nghèo rớt mồng tơi như anh, gái hám tiền như tôi làm sao ưa nổi?"
1
"Cô bị sa thải rồi."
Vừa mở cửa phòng tổng giám đốc, tôi đã nghe thấy câu nói đó. Lục Hoài ngồi trên ghế xoay với vẻ kiêu ngạo nhìn xuống tôi.
"Vẫn chưa chịu đi?" Lục Hoài nhướng mày, kéo cô gái nhỏ nhắn đứng cạnh vào lòng, ấn cô ta xuống bàn. Tiếng thở dài nữ tính bị chặn lại giữa đôi môi.
Tôi đơ người ôm chồng tài liệu, đầu óc tối sầm. Anh chàng này vừa tuyên bố sa thải tôi xong đã ôm người phụ nữ không tên hôn hít cho tôi xem, khiến tôi chỉ muốn phát đi/ên.
Mấy phút sau, Lục Hoài ngẩng đầu thả lỏng tay. Người phụ nữ đỏ mặt như gấc chạy ra đứng nép góc phòng.
"Hiểu chưa?" Hắn lạnh lùng hỏi.
Tôi chẳng buồn đáp lại kẻ t/âm th/ần, hít sâu tiếp tục công việc. Đặt chồng tài liệu dày cộp lên bàn, đẩy cặp kính lên nói: "Lục tổng, đây là báo cáo tài chính tháng này, mời ngài xem qua."
Hắn liếc qua vài trang rồi ném thẳng tập tài liệu vào mặt tôi:
"Trong đầu cô chỉ có tiền sao? Cô bị đuổi việc rồi. Tôi sẽ không yêu loại đào mỏ như cô đâu. Theo đuổi tôi bốn năm, đủ rồi đấy."
Đối mặt với á/c ý vô cớ, tôi nhắm mắt chịu đựng để những tờ giấy còn nóng hổi vụt vào mặt, bay tứ tung khắp phòng.
Cúi đầu, tôi tự hỏi ai cho hắn sự tự tin ấy? Dân học tài chính, không nghĩ về tiền thì nghĩ về cứt à?
Nén cơn tức muốn x/é x/á/c hắn ra, tôi hít một hơi thật sâu.
Tưởng trình độ Lục Hoài chỉ dậm chân tại chỗ, nào ngờ hắn đã quên sạch kiến thức cơ bản.
Tốt nghiệp đại học tài chính Z, lẽ ra hắn phải hiểu đôi chút. Nhưng báo cáo này đến kẻ ngoại đạo cũng thấy rõ dòng tiền đ/ứt g/ãy!
Hai tháng trước, Lục Hoài đấu giá miếng đất phía Tây với Tiêu gia. Tôi ngăn cản, hắn kh/inh miệt: "Cô biết gì? Chỗ này sau này chắc chắn sinh lời. Tôi không thể nhầm được."
Đ** mẹ! Sắp xây đường tàu điện ngầm, ai chả biết đất này có giá? Mày tưởng mình khôn lắm sao?
Đây vốn là đất của Tiêu gia, Trương thị, Mạnh thị chỉ nâng giá cho vui - đó là luật ngầm giới thượng lưu thành Z. Thế mà Lục Hoài cứ đấu, đẩy giá lên cao vượt cả lợi nhuận kỳ vọng. Cuối cùng Tiêu gia buông tay để hắn m/ua được.
Khác nào đi ăn buffet, mọi người đều mặc định đồ trên đĩa là của nhau. Tiêu gia đưa miếng đất vào miệng rồi, Lục Hoài còn móc ra ăn. Dĩ nhiên Tiêu gia không thể móc lại, nhưng mối th/ù đã chất chồng.
Sau khi m/ua đất, Lục Hoài đầu tư bừa bãi, dùng mấy chiêu võ vặt khiến dòng tiền đ/ứt đoạn.
Hắn phá cho đã, tôi phải che đậy với hội đồng quản trị lão luyện, đầu tắt mặt tối dọn đống bãi của hắn. Vừa định đưa báo cáo tài chính thảm họa cho hắn xem, ai ngờ hắn sa thải tôi?
Đ** mẹ! Mày vui là được, chị không phục vụ nữa.
Tôi quay lưng bước đi.
2
Một nhân tài tài chính trẻ đầy năng lực như tôi, đáng lẽ không nên làm bảo mẫu cho Lục Hoài ở Lục thị.
Nhưng cha hắn có ơn với tôi.
Mười năm trước, tôi chỉ là học sinh nghèo vùng núi. Nhờ sự giúp đỡ của cha Lục Hoài, tôi mới vào được đại học. Khi đạt thành tích xuất sắc, việc đầu tiên tôi nghĩ là đến Lục thị làm việc.
Tiếc thay, khi tôi leo lên vị trí cao, cha hắn đã qu/a đ/ời. Người cầm quyền mới - Lục Hoài - là một kẻ bất tài.
Để trả ơn, tôi phải cật lực bảo vệ công ty giữa lũ sói hội đồng quản trị và ông chủ ngốc nghếch, làm việc đến bạc tóc ở tuổi đôi mươi, ngày làm 14 tiếng không ngày nghỉ.
Ngồi ghế thư ký, làm việc của tổng giám đốc, lãnh lương thư ký, thỉnh thoảng còn bỏ tiền túi chăm sóc thằng ngốc này. Trâu cày còn không bị bóc l/ột thế!
Nhưng Lục Hoài dường như không nhận ra.
Hắn không tin tôi đến Lục thị vì cha hắn, mà khăng khăng tôi thầm yêu hắn. Hắn không công nhận năng lực của tôi, cũng chẳng tôn trọng đam mê tài chính của tôi.
Lục Hoài nói: "Cô hiểu gì về tài chính? Đừng mang tình cảm cá nhân vào công việc, tôi không thích thế."
Trước câu này, tôi chỉ biết nói "6".
Nhưng nghĩ đến ơn nghĩa cha hắn, tôi nhịn.
Tôi cố gắng làm việc, tránh mặt hắn. Cho đến khi nghe hắn nói chuyện điện thoại trong phòng trà: "Giang Hoài Kính? Cô ta chỉ đang chứng tỏ vì gi/ận dỗi tôi thôi. Loại bình hoa chỉ biết yêu đương như cô ta, có làm gì cũng vô ích."