“Yên tâm đi, em sẽ chở sư huynh của cô đi phóng xe. Hai vợ chồng tụi em mà, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!”
Cô ta nghiến răng, vẻ mặt tức gi/ận.
Còn dám thèm muốn chồng của tôi?
Hừ, để cô biết tay tôi!
Tôi nắm ch/ặt hai bên tay vịn ghế của cô ta, dùng nội lực đẩy mạnh ra ngoài.
Chiếc ghế và cô ta trở thành một khối thống nhất, vừa xoay tròn vừa lăn lóc ra xa tôi.
Ngay lúc đó, Trần Chân đẩy cửa bước vào.
May thay Lý Hân là người giữ chữ tín.
Không nhân cơ hội này vu oan cho tôi, mà chỉ loạng choạng tại chỗ vài bước.
Tóc tai rối bù, ánh mắt ngơ ngác, cô ta nói với Trần Chân:
“Chị dâu không b/ắt n/ạt em đâu, bọn em đang chơi trò quay ghế ấy mà. Em thắng rồi, vui lắm.”
Vừa nói, cô ta vừa chống tường bước ra ngoài.
Dáng lưng thoáng chút xót xa khó tả.
Còn Trần Chân, không chút do dự đóng sập cửa lại.
Anh không chất vấn tôi, dọn sạch tài liệu trên bàn, từ phía sau biến ra món cơm trộn tôi thích nhất.
Tôi ngạc nhiên: “Sao anh biết được?”
“Về em, những gì anh hiểu còn nhiều hơn em tưởng.”
Tôi ôm ng/ực: “Nói nhanh đi, còn điều bất ngờ gì mà trẫm chưa biết nữa?”
“Bất ngờ mà nói trước thì còn gì là bất ngờ.”
“Anh nói đúng!”
Tôi sốt sắng mở hai hộp cơm, bẻ đôi đũa chà xát vào nhau, đảm bảo không còn mảnh vụn rồi đặt vào lòng bàn tay anh, nghĩ lại vẫn giải thích:
“Vừa rồi em thật sự không b/ắt n/ạt Lý Hân, cô ấy——”
“Ừm, anh nghe thấy rồi.”
“Anh nghe tr/ộm?”
“Không. Anh đứng ngoài cửa phòng làm việc của chính mình, nghe vợ mình trò chuyện với người khác, sao gọi là nghe tr/ộm?”
Ồ?
Anh gọi tôi là vợ kìa…
“À… thế anh nghe thấy gì?”
Anh trả lời bình tĩnh: “Kẹp lửa đi với nồi cơm, vượt qua hai nền văn minh.”
Trình độ nghe tr/ộm cũng cao đấy.
Hai câu này đúng là tinh túy của cuộc nói chuyện.
Tôi tự nhiên lo lắng: “A Chân này, anh có thấy em không xứng với anh không?
“Rốt cuộc em chỉ là người mở câu lạc bộ. Vốn là ba cho, lỗ mấy năm liền không có thu nhập.
“Tuy em cũng tạm gọi là sinh viên trường danh tiếng, nhưng nếu so với anh thì như sợi lông đặt cạnh đống rơm. Ngày tháng dài, anh có chê em không?”
Anh đặt đũa xuống, thần sắc chân thật, như lúc anh hứa “Anh đồng ý” trong lễ cưới.
“Em có ước mơ, anh rất thích.”
Nghe thấy không? Mọi người ơi, anh ấy nói thích tôi kìa!
Tôi lập tức bỏ đũa, hăng hái như được tiêm th/uốc, đ/ập bàn đứng dậy: “Anh cứ ở cơ quan đợi em, đợi em một lát!”
Nửa giờ sau.
Tôi cưỡi chiếc xe máy màu hoa sen yêu thích nhất, đứng trước cổng viện nghiên c/ứu trang nghiêm, cư/ớp luôn vị Tổng công trình sư Trần áo trắng quần đen.
Giờ tan tầm đã qua, tôi rẽ đường tắt vào khu biệt thự gần đó, chạy chậm hơn một chút.
Trần Chân nghi hoặc: “Ở đây lại có đường sao?”
Tôi đắc ý hét to: “Không ngờ đúng không? Dạo này khu này giải tỏa, có đường mới đó!”
Trong đêm, vài người đi dạo trên vỉa hè ven đường.
“Wow, anh chị kia ngầu quá đi~”
“Con trai à, không học cái hay lại học cái dở, mấy đứa cưỡi xe kiểu này phóng bạt mạng đều là hồi trẻ không chịu học hành, con phải——”
Tiếng dị nghị vọng xa: vị Tổng công trình sư Trần “hồi trẻ không chịu học hành” ôm eo tôi ch/ặt hơn.
Tôi hét lớn: “Xin lỗi anh yêu, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời anh bị nói là học dở nhỉ?”
Xuyên qua hai chiếc mũ bảo hiểm, giọng anh hơi đục nhưng vẫn nghe rõ sự vui vẻ:
“Ừm, đây cũng là lần đầu anh ngồi xe ngầu thế này, mong ước bấy lâu.”
“Hả? Mơ gì cơ?”
“Mong ước bấy lâu.”
“Rư/ợu à, anh muốn uống rư/ợu gì?”
“… ”
Tôi giảm tốc muốn nghe rõ, nhưng hỏi lại thì anh không trả lời nữa.
Quãng thời gian gần đây sống cùng, tôi không sợ anh gi/ận, chỉ nghĩ anh không muốn nhắc lại.
Đang định tăng tốc, bỗng thấy phía trước gần gốc cây to có một bóng người lực lưỡng rất quen thuộc.
Ông lão một tay cầm kem, tay kia nắm dây xích, đầu dây là một chú chó Alaska khổng lồ.
Một người một chó thong thả dạo bước trên lối đi.
Người là bệ/nh nhân tiểu đường, chú chó là chó b/éo phì nặng cân.
Tôi phanh xe vào chỗ đỗ ven đường, dắt Trần Chân cùng phục sẵn.
Ông lão đang trò chuyện với chó.
“Con trai à, từ khi con gái đi khỏi, cuộc sống của ba sướng lắm, sướng lắm! Tối nay muốn ăn gì, sườn kho tàu hay canh xươ/ng hầm?”
“Gâu gâu——”
“Hả? Con bảo b/éo quá không ăn được? Kệ đi, ba chiều con. Một hai bữa, không sao đâu. Con gái ba đó, chỉ lo chuyện bao đồng… Ơ? Ái chà——”
Tôi gi/ật phắt cây kem trong tay ông lão.
Ông trợn mắt: “Mày! Cái con——”
Ch/ửi giữa chừng, ông nhìn thấy người bên cạnh tôi, thái độ thay đổi hẳn.
“Ái chà, huynh đệ Trần cũng ở đây à?”
Ông lão này đúng là ăn kem phê quá, lại đi xưng hô huynh đệ với con rể.
Trần Chân hiếm hoi do dự giây lát.
Tôi nhanh mồm: “Dạ Chu ca, thật trùng hợp quá.”
“Gọi gì đấy? Đồ con gái bất hiếu!”
Hừ.
Bất hiếu vẫn còn ở phía sau.
Tôi móc từ cốp xe ra một túi rác, ngay trước mặt ông vứt cây kem vào trong, còn vò mạnh vài cái dứt hẳn ý định của ông.
Hơn nữa, tôi còn cùng Trần Chân cư/ớp luôn chú chó mà Chu ca đang dắt – “con trai ngoan” của ông – đem về nhà.
6
Tôi định đưa Cún Bảo đến bệ/nh viện thú y điều dưỡng.
Trần Chân ngăn tôi lại, lục tìm tài liệu ba ngày, tự tay lập cho Cún Bảo một bản kế hoạch ăn uống và vận động.
Hai tháng sau, chú chó b/éo trở lại vẻ đẹp lộng lẫy, đẹp không tả xiết.
Tôi vuốt bộ lông đen bóng khỏe mạnh của Cún Bảo, trong lòng tính kế.
“Làm bản kế hoạch này cho ba em được không? Cứ ăn uống kiểu đó, vài năm nữa đi không nổi rồi…”
Tay Trần Chân đang đong thức ăn khựng lại, khéo nói: “Kế hoạch, cũng phải thực hiện mới hiệu quả.”
Cũng có lý.
Tôi hào hứng nhìn anh: “Thế anh làm riêng cho em một bản được không?
“Em muốn giảm thêm mười cân, có body gợi cảm vòng nào ra vòng nấy.”
Anh cúi đầu dán kín túi thức ăn cho chó.
“… Đủ rồi.”
“Gì đủ rồi, thức ăn cho chó đủ hay vóc dáng em đủ chuẩn rồi?”