『Chị họ em chỉ đùa chút thôi mà.』

Lại là cái giọng điệu cũ rích đó.

Tôi nhún vai:

『Được rồi, không sao, chỉ là lúc nhập học sẽ hơi phiền phức chút thôi.』

Hai người cùng sững sờ.

Sao nào? Các người tưởng bây giờ là thời đại nào? Thế kỷ 21 rồi, làm gì có chuyện không có giấy báo nhập học thì không được nhập học chứ?

Trong lúc họ đang bối rối vì dư luận, tôi chuồn mất.

Lần này là giấy báo nhập học, lần sau không chừng sẽ nhắm thẳng vào tôi.

Sau khi ổn định chỗ ở, tôi dùng điện thoại cửa hàng tạp hóa gọi cho họ.

『Con nói gì với bác cả rồi? Sao ông ấy trả Đàm Tuyết về vậy?』Giọng bố tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Con gái mất tích, phản ứng đầu tiên không phải hỏi ở đâu, mà là hỏi đã nói gì với bác.

『Tất nhiên là kể hết âm mưu của các vị rồi. Người ta chưa ch*t đã bị trông chờ gia sản, chắc ông ấy khó chịu lắm nhỉ?

Bố à, mấy năm nay bố hung dữ tự đại, không quan tâm cảm xúc người khác, lại thích núp sau lưng đàn bà, đúng là đồ hèn nhát. Chẳng trách bà nội thiên vị bác cả mà gh/ét bố.』

Ông ta thở hồng hộc:『Tốt lắm! Con khá lắm! Để xem không đóng học phí thì con vào đại học kiểu gì!』

『Ha ha,』tôi cười khẩy,『Không cần các vị lo, con tự xoay sở được. Sau này đừng tìm con nữa, có việc gì cứ tìm Đàm Tuyết, dù sao cô ấy cũng là con gái các vị mà. Khi cần tiền phụng dưỡng, con sẽ ủy quyền luật sư liên hệ.』Nói xong tôi cúp máy.

Tức chứ? Tức chứ? Mưu đồ bao năm giờ chẳng còn gì, bác cả sao có thể chia gia sản cho lũ bạch diện thương lang không thể thuần hóa được?

Vì vậy, đã trả th/ù thì phải cư/ớp đi thứ quý giá nhất của họ.

Dùng việc đ/á/nh mất tôi để khiến họ hối h/ận? Nhạt như nước ốc.

Tiền! Lợi ích!

Bản chất của loại người này vẫn là yêu chính mình.

Còn Đàm Tuyết, ôi, tôi thật tốt bụng, trả lại cho cô ta đôi cha mẹ mà cô ta hằng khao khát.

Mấy năm nay, chẳng phải cô ta vì điều này mà h/ận tôi thấu xươ/ng sao?

Vậy thì xin mời cây đũa khuấy phân này hãy mãi mãi gắn ch/ặt với họ.

Còn tôi, sẽ bay cao bay xa.

Tiền hoa hồng ông Liêu đưa, trừ học phí vẫn còn kha khá.

Khoảng ba vạn.

Quả nhiên lúc đó ông ấy ki/ếm bộn.

19

Nhiều năm sau, tôi lại gặp Tưởng Đông, người chồng từng bạo hành và ngoại tình với tôi ở kiếp trước.

Kiếp trước chúng tôi qua mai mối, kiếp này hắn chủ động theo đuổi tôi.

Tưởng Đông đóng kịch rất giỏi, nếu không biết trước bản chất hắn, có lẽ tôi đã mắc lừa.

Tôi luôn thờ ơ khiến hắn tức đi/ên.

Một đêm nọ, hắn mai phục trên đường về nhà tôi, bị tôi hạ gục dễ dàng.

Sau khi vào đại học, tôi học võ tự vệ nữ, đ/á/nh bại tám thằng như hắn không thành vấn đề.

Cảnh sát phát hiện hắn có liên hệ với Đàm Tuyết, âm mưu dùng th/ủ đo/ạn PUA để chiếm đoạt tài sản tôi.

Năm đó tôi đỗ đại học mơ ước, chọn ngành yêu thích, cùng bạn bè lập công ty.

Giờ nói mình có chút thành tựu cũng không phải khoác lác.

Hóa ra dù tránh xa thế mà vẫn gặp hắn, thì ra họ đã nhắm vào tôi từ trước.

Tôi tống cả hai vào tù.

Một hôm tôi nhận điện thoại từ mẹ, không biết bà lấy số tôi thế nào.

『Alo Gia Gia, là mẹ đây.』

Tôi liếc số máy, quen quen, hóa ra không phải l/ừa đ/ảo?

『À, cần tiền phụng dưỡng thì đừng gọi nữa, tôi block đây.』

Bà ta khóc lóc nói sai rồi, hối h/ận, mong tôi tha thứ.

Bảo Đàm Tuyết ngang ngược phá phách, không biết thương người, còn cư/ớp tiền tiêu xài hoang phí.

Nói bố tôi nhớ tôi, sức khỏe yếu dần, muốn tôi về thăm.

Thực chất là Đàm Tuyết không thể nuôi họ, giờ mới tìm tôi hàn gắn.

Tôi nói đã biết chuyện Đàm Tuyết vào tù, chính tôi tống cô ta vào đó.

Bà ta gào lên:『Chị ruột vì con mà vào tù, sao con nhẫn tâm thế?』

Tôi lạnh lùng:『Không phải vì tôi, mà vì phạm tội. Thôi block nhé, gọi nữa tôi đổi số.』

Hối h/ận?

Kiếp trước đến ch*t bà ta chưa từng nói câu hối lỗi.

Chẳng qua kiếp này họ không đạt được thứ mong muốn.

Tôi đã nói, sẽ không lặp lại sai lầm.

Kiếp này, tôi đã vùng vẫy thoát khỏi gia đình ấy, quá khứ ấy.

Tôi chỉ sống vì chính mình.

-Hết-

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
8 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
11 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện

Mới cập nhật

Xem thêm