Không Vui và Vô Tư

Chương 8

14/06/2025 20:59

Vì người chiến thắng không bao giờ khóc. không phải người chiến thắng, gái tuổi.

"Bố, mẹ. Con đã rồi, mình lo cho thân."

Vừa nghe nói xong, bố Chu đã nhíu mày: "Con muốn đoạn tuyệt gia đình sao?!"

"Không được! Tri Vận không thế! Sao vậy!"

Tôi đã quá sự phản đối gay gắt mẹ Chu, bà luôn chối cách này. này sẽ không nhượng bộ.

Tôi Chu Ninh, giao lưu ánh mắt ấy rồi gật đầu.

"Vâng. Con muốn chính mình."

13

Cuối bố Chu cũng đồng ý cầu Dĩ nhiên không phải vì ông ra lầm vì ông ngày nào sẽ quỵ lụy xin về.

Nhưng rõ ràng ông đã sai.

Khi Chu Ninh bước ra khỏi đồn cảnh sát, chưa cảm thấy nhẹ nhõm đến thế. Hít thở bầu không khí do, ngắm nhìn bầu trời khoáng, cuối đã do triển.

"Tri Tri."

Liễu Viễn vẫn đang đợi xe. Anh gọi tên tôi, Chu Ninh buông ra.

Tôi bước về phía anh, ngập ngừng: Viễn, em..."

"Em muốn đi rồi, phải không?"

Tôi gật đầu, không dám nhìn thẳng vào anh.

Không phủ nhận, duyên phận giữa Viễn bắt đầu hôn ước bịch đó. sau này, thứ người dịu dàng, lương thiện anh, luôn ở che cho thế giới nhỏ khó được.

Tất nhiên anh.

Nhưng thứ hơn cả, chính thân mình - Tri Vận do.

Không khí vang lên cười khẽ Viễn. Anh xoa đầu tôi: lại không Cuối em đã chính mình mà?"

"Tri Tri, anh luôn em. Vì vậy đừng ngày nào anh sẽ lên địa vị đủ cao đón em về anh."

Giọng Viễn êm ái chứa đựng sự kiên định không phủ nhận. Khi đầu khuôn anh to hạn trước mắt Một hôn thoáng qua chuồn chuồn đậu nhẹ lên trán tôi.

"Tri Tri, bay đi."

Tôi và Chu Ninh chuyển đến thị trấn nhỏ này, xa xoáy xã hội xa ngột ngạt. Cuộc trung học giản đơn bình yên.

Nhưng trong mưa, đã gặp Tân.

Đó mùa hè sau khi thi Anh không cầm ô, đứng lặng dưới chung cư tôi.

"Giang Tân...?"

Tôi nghi hoặc gọi tên anh ta. Tân đứng nhìn tôi, trên loang lổ những vệt màu sẫm quái.

"Sao anh đến đây?"

Anh không nói, vẫn bất động nhìn chí nghi ngờ đây búp bê hệt Tân.

Cuối cùng, anh mở Giọng trầm đặc hòa mưa rơi vào tai tôi:

"Cảm ơn."

Hôm sau, tức Chủ tịch tập đoàn gặp nạn khốc tại nhà riêng. Cùng lúc, người đôi thao nam giới ven biển gần đó.

Tôi nghĩ, Tân đã gặp lại gái mình.

Tôi và Chu Ninh đỗ trường học danh trong nước, cũng không phụ công sức cả trời cặp ấy.

Ngày nhập danh. Không tên người gửi, chắc anh ấy.

Thiếu gia họ xuất ngoại.

Suốt bốn mỗi dịp sinh nhật đều quà. Cho đến ngày tốt thấy khuôn Viễn trên TV - cuối anh đã lên ghế chủ tịch.

Rồi bước thôn tập đoàn Chu.

Tôi ngoảnh lại. Trước cổng thuộc đời tôi.

Anh dang rộng về phía tôi.

Năm sau, Viễn kết hôn.

Trong ngày cưới, Chu Ninh phù dâu dìu bước trên đỏ. Cô hỏi: Viễn phải ánh dương rực rỡ đời chị không?"

Nhìn gương cạnh, thầm ch/ửi: "Đồ ngốc."

Là em đấy, em gái chị.

- Hết -

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm