Năm năm, dùng chiếc lớn để tắm cho gái. Sợ bị cảm, xả đ/ốt lửa thật hồng đáy nồi.
Giữa chừng vệ sinh, khi quay thì gái đã biến mất khỏi tắm.
Không sợi lại.
Hôm bị cảnh sát đeo c/òng dẫn đi.
Cả làng xì xào bảo đã gi*t ch*t mình.
1
Thuở làng quê chúng chưa có bình nóng lạnh vòi sen. Nhà nào cũng dùng đồng để tắm.
Chiếc đùng gạch, đủ chỗ cho lớn tắm. Dưới đáy đ/ốt tắm trong, khác canh lửa.
Ký ức đẹp nhất tuổi thơ được làn áp, dùng khăn cho tôi, bà kia bức tường nhóm lửa.
Mỗi khi thấy lạnh, cất giọng gọi: chụm thêm củi!'
Nước bỗng nhiên lại. Tôi thường liên tưởng đến canh diếc sữa đặc, bơi lội dong đậu và hành hoa. Chắc hẳn đó hạnh phúc nhất bởi bạn bè nó đang co ro dòng lạnh, nó được tắm nóng.
2
Hôm tắm cho gái ngày áp.
Chim hót lo cành, hoa đung mái hiên.
Em gái tuổi giường mút tay, mẫn gặm hạt kẽ móng.
Tôi nghĩ: Đúng phải tắm cho rồi.
Em thím, chưa có tên chính thức. Cả 'tiểu yêu đầu', 'em gái'.
Đã tuổi mà biết khiến cả lo lắng tưởng bị thiểu năng.
Chỉ riêng biết không ngốc.
Mỗi khi bị đ/á/nh khóc nức nở, luôn đứng nắm ch/ặt áo tôi, đôi tròn đẫm lệ nhìn đầy thương cảm.
Đôi biết nói.
Dù không thốt thành lời, hiểu đang an ủi: 'Chị buồn, ở với chị này.'
3
Tôi chước lớn, ngóng đổ đầy tắm. Chất đống nhóm lửa, hồi hộp dần.
Khi hơi bốc lên, đồ cho em, nồi. tấm ván đáy để không bị bỏng.
Ra chiếc ghế nghiêm trang xắn áo, hắng giọng: chị đầu nhé!'
Lửa rừng than bay lả tả theo làn khói khiến ho sặc sụa.
Tưởng tượng sẽ trắng nõn sau lần tắm này: má phúng phính, phức, móng bóng. Tôi định tết thành bím buộc nơ đỏ xinh xắn.
Chú thím làm về thấy sẽ, sẽ 'Ai tắm cho tiểu yêu đầu thế nhỉ?'
Tôi sẽ giơ cao: ạ!'
Nghĩ đến đó, cười toe toét.
4
Giấc mộng đẹp bị c/ắt ngang bởi cơn đ/au bụng dữ dội.
Định vệ sinh sợ lửa khiến cảm lạnh.
Đúng cổng kêu cót két.
Mẹ cấy về.
Bà đội nón lá, ống quần xắn cao, gương mặt ửng hồng nắng trưa. 'Tiểu Ngư trò đấy?' Mẹ vừa hỏi vừa dùng khăn vai mồ hôi.
'Con đang tắm cho ta!' Tôi hãnh diện về đống củi. trông lửa giúp con, phải ị đã!'
Nói rồi bụng vội vệ sinh sau vườn.
Lần ấy rất hết thức ăn thừa trưa nay ngoài.
Xong xuôi, bước sân với tâm trạng nhẹ nhõm.
Sân vắng tanh.
Lửa phòng tắm đã tắt ngấm, củi ướt sũng bị ai dội nước.
'Em có lạnh không?' Tôi gọi.
Im lặng.
Tôi hốt hoảng xem.
Chiếc trống trơn.
Em gái biến mất.
'Em đâu rồi?' Tôi lục tung mọi ngóc đã tan biến bốc hơi.
Tôi đi/ên khắp sân. đâu? Ra mau!'
Chỉ có nắng trưa im lặng đáp lời.
Em gái mãi mãi đóng băng ức ở buổi trưa xa xăm ấy.
Suốt đời sau này, cơn á/c mộng, vẫn giường cười ngây ngô, mẫn gặm hạt kẽ tay.
5
Ngày gái mất tích, cũng biến mất.
Tối đó, thím đi/ên lục tung cửa, bố thừ ghế tre thở dài.
'Anh giấu ở đâu?' Chú túm cổ áo bố gừ.
'Thật sự không biết...' Bố đáp đ/au khổ.