D/ao rốt cuộc vẫn d/ao.
Trên d/ao dính m/áu, thực m/áu thật.
Dù thế nào nữa, nhóm lửa tôi, chất cũng tôi.
Mỗi sống thêm, chịu một vò.
Nỗi tinh thần dữ dội khiến vô lần nảy ý định t/ự v*n.
Cho đến một sau, cuộc gặp kỳ khiến câu rẽ sang bước ngoặt bất ngờ.
Năm hai lăm gặp mình.
Không dì gọi "mẹ", mà thực sự của tôi.
Mẹ ch*t.
Bà thậm chí bị kết tội nào.
Điều khiến kinh ngạc hơn, cảnh sau khi điều tra trả tự vô tội cho bà.
Hai qua, sống ở thành phố khác, trợ cấp nhà nước, cuộc sống khá ổn định.
Từ lời kể của mẹ, một phiên bản hoàn của câu chuyện.
Phiên bản mới những đảo lộn mọi suy đoán trước mà còn thay đổi hoàn thức của tôi.
29
Khi gặp mẹ, bà đang quanh tòa nhà hỏi thăm hàng xóm về tên tôi.
Hai chúng nhìn nhau, ngập ngừng, sững sờ, từng bước tiến gần, rồi ôm ch/ặt lấy nhau. Ngàn lời nghẹn nơi tim, biết lặng nở.
Những tháng ấy, chưa từng tìm về nơi ở của mẹ.
Càng dám tra lệnh xưa mạng.
Bởi sợ.
Tôi dám đối kết tồi tệ nhất.
Tôi ngây nghĩ tìm hiểu, truy hỏi, phận sẽ như của Schrödinger, một nửa cơ may sống sót.
Giờ Schrödinger vĩ đại x/é toang hộp thí nghiệm tượng, ôm chú tội ra ngoài.
Mẹ vẫn còn sống!
"Mẹ ơi, xin lỗi! Tất đều mẹ!" quỳ sụp xuống nước tuôn như mưa.
Tôi nghĩ, chắc mãn hạn tù.
Người khiến bà oan tôi, vậy mà hèn nhát đến mức dám tìm về bà.
"Đều tại con! em ch*t! ch*t!"
Tôi t/át mình ngừng: "Con thứ cầm thú, em rồi Mẹ cứ gh/ét đi! đền cho mẹ!"
Mẹ nắm lấy tay tôi, đỡ đứng dậy.
Trên khuôn bà hiện vẻ dịu dàng đớn.
"Tiểu Ngư à, thật đồ ngốc."
Mẹ chớp mắt, mỉm bí "Con thực sự nghĩ mình em sao?"
Tôi nhìn bà, sững người.
Bà tiếp tục:
"Con thực sự nghĩ xưa thứ vớt từ nồi nước, em sao?"
30
Sau đó, một câu.
Câu ngủi vớt lương tâm khỏi nồi nước sôi sùng sục.
Rồi bà kể mỉ mọi ngọn ngành.
Phiên bản câu mới lành từng chút trái tim nát của tôi, khiến m/áu sôi lên, tinh thần chấn, cũng khiến dựng tóc gáy.
Cô bé ngây hạnh phúc xưa đứng xem bố nấu bánh vĩnh viễn.
Con bị vò bởi tội lỗi lúc cũng ch*t.
Một mới ra.
Tôi biết mình làm tiếp theo.
Tôi sẽ trả gấp đôi nỗi mình chịu đựng, trút hết kẻ chủ mưu.
31
Mười sau.
Ba lăm thành đạt, gấm về làng.
Đêm thừa xóa, dừng xe trước căn nhà cũ, xách theo hàng và trái cây nhập bước sân.
Bà nội hơn tám tuổi nằm đôi chân cứng đờ co Những nếp chi chít mặt, mái tóc bạc như dơ, lưng như lạc đà.
Tôi nói, giờ bà nữa, mỗi bước di đều đỡ.
Bà mặc bông mới tinh, toe toét đón hiếu thảo cùng núi quà tay.
"Ôi, về lắm thứ làm cho mệt?" lẩm bẩm bằng cái miệng móm mém, giơ tay đón lấy túi xách.
Tôi lấy ra hộp nhỏ, trưng một đôi hoa vàng nguyên chất đẹp.
"Bà ơi, tặng bà từ Nam Mỹ nước đâu. Cháu tìm khắp nơi mới thấy hợp bà, để thử nhé!"
Thấy món trang sức lấp lánh, khuôn nheo của bà nở nụ như hoa.
"Bà già rồi, mấy thứ thành yêu quái khúc nhưng vẫn về phía tôi.
Tôi khẽ cười, khuyên cũ, xỏ kim vàng loáng lỗ bà.
Đôi hoa hình vàng lấp lánh đu dái chảy mỗi lần bà rung rinh.
"Cứ tháo, trông bà xinh lắm."
Tôi gương cho bà gương phản chiếu khuôn già nua x/ấu xí như phù thủy.
Tôi áp bà, nhẹ nhàng tóc.
"Cháu rồi mà, mới hiếu thảo."
Bà lẩm bẩm trước gương: "Mấy thằng suốt rủ nhau đ/á/nh mạt chược, chẳng bao giờ quà cho bà."
Hơi thở hôi hám của bà xộc mũi khiến buồn nôn.
Gi*t bà lúc này, bóp cổ, cắn họng... Phấn m/áu me khiến run lên.
Nhưng kìm nén được.
Không thể phá hỏng kế hoạch.
Bà theo cách riêng.
Trên bàn tiệc tất niên tô canh như sữa.
Con ngắt đám hành và phụ.
"Bà ơi, đôi hoa không?"
32
Chiều một Tết, đề nghị cho bà.