Vừa đăng lên, tôi lại nhận về vô số lời khen ngợi từ fan hâm m/ộ. Điện thoại rung liên tục báo hiệu lượt thích và bình luận từ mạng xã hội.

"Hóa ra không cần giả bộ, mình vẫn được yêu thích mà." Viên Mộng cười khúc khích nhìn vào màn hình điện thoại tôi.

"Chị vốn dĩ đã rất tuyệt rồi, chỉ là chị quên mất thôi!"

Chúng tôi nắm tay nhau, cười đùa rạng rỡ giữa thanh xuân chói lọi, dưới nắng hè rực rỡ nhất.

*TING*

"Alipay nhận được 2.000.000 tệ."

Hả??? Cái gì cơ?

Ai chuyển tiền cho tôi thế?

Lý Hạo hớt hải chạy đến: "W Brand Ice Cream vừa ngỏ ý mời chị Mộng quảng cáo!! Đây là tiền đặt cọc!!"

W Brand... là hãng kem quốc tế b/án chạy nhất thế giới!

Chuyến du học châu Âu trong tiếng reo hò khép lại học kỳ đầu viên mãn. Học kỳ sau, chị Mộng lại dắt tôi ki/ếm bộn tiền tiếp nhé!

NGOẠI TRUYỆN (GÓC NHÌN VIÊN MỘNG)

Tôi không biết thừa hưởng nhan sắc từ mẹ là may mắn hay bất hạnh.

Nhưng việc không thừa kế căn bệ/nh "ám ảnh tình yêu" kinh khủng của bà ấy chắc chắn là phúc phần.

Sau khi bố đẻ qu/a đ/ời đột ngột, người mẹ cuồ/ng yêu ấy suy sụp, nghiện rư/ợu th/uốc lá h/ủy ho/ại thân thể. Người c/ứu bà là bố dượng.

Rồi bà lại yêu. Nhưng người đàn ông này còn đ/áng s/ợ hơn những gì bà tưởng tượng.

Khi bàn tay nhờn mỡ của bố dượng lần đầu sờ soạng tôi trong đêm, tôi học cách khóa cửa ngủ. Khi hắn cố tình chiếm mẹ tôi sau giờ tan học, tôi học cách nói dối để ở lại ký túc. Khi tôi giãi bày với mẹ, bà m/ắng tôi là tiểu tam câu dẫn chồng bà, tôi học cách im lặng.

Khi bạo chúa trường học bảo tôi xinh đẹp thông minh nên bị gh/ét nhất, tôi nghĩ có lẽ ng/u ngốc giả nai mới sống sót nổi.

Tôi tưởng mình sẽ đeo mặt nạ ấy đến hết đời. Cho đến ngày đầu đại học gặp Lê Việt - bạn cùng phòng.

Hôm ấy tôi đến trước, định dọn dẹp phòng lấy lòng. Cô ấy bước vào, ánh mắt lấp lánh nhìn tôi như thấy kho báu. Lê Việt dùng hết từ hoa mỹ trong kho từ vựng để tán dương tôi, khiến tôi hoang mang không biết cô ấy có phải lesbian không.

Bởi từ nhỏ, tôi chưa từng nhận được thiện ý nào từ phái nữ. Họ đối xử với tôi như kẻ th/ù, y hệt mẹ tôi.

Nhưng Lê Việt xông lên gi/ật túi rác trong tay tôi: "Chị xinh thế này sao phải cầm rác? Để em vứt giúp!"

Tôi mời cô ấy ăn lẩu để đáp lễ. Cô ấy quàng tạp dề cho tôi, gắp thịt, dồn tôi ăn no bụng: "Dáng chị thế này ăn bao nhiêu cũng không m/ập! Áo chị đẹp lắm, để em nấu cho kẻo dây bẩn..."

Tôi nâng niu từng chút quan tâm của cô ấy. Khi Lê Việt hỏi: "Xinh thế này chắc sống sung sướng lắm nhỉ?", tôi đơ người.

Với những cô gái được gia đình che chở, nhan sắc là lợi thế. Nhưng với kẻ bị chính mẹ ruột xem như tình địch như tôi, vẻ đẹp chỉ chuốc lấy h/ận th/ù. Tôi như viên minh châu bị vứt xuống cống rãnh - càng tỏa sáng càng dễ bị kẻ x/ấu nhòm ngó. Tốt hơn hết nên giấu đi.

Lê Việt nói cô ấy rất bình thường. Nhưng với tôi, cô ấy may mắn vô cùng khi có gia đình yêu thương. Mỗi lần gọi video về nhà, tiếng cười giòn tan của cô khiến tôi gh/en tỵ. Tôi chưa từng dám cười to như thế, nhất là ở nhà - nơi mẹ luôn m/ắng tôi cố tình thu hút đàn ông.

Từng giây tôi đều muốn thoát khỏi địa ngục ấy. Khi ngập ngừng đề nghị hợp tác kinh doanh với Lê Việt, tim tôi thót lại sợ cô ấy sẽ ch/ửi tôi là tiểu tam mưu mô. Nhưng không, cô ấy chỉ reo lên: "Chị đúng là vừa xinh vừa giỏi!"

Cô ấy là người duy nhất thấy con người thật sau lớp mặt nạ của tôi. Là tri kỷ, là bạn cùng phòng thân thiết. Sau này thêm anh bạn trai 6 múi nhưng ngốc nghếch của cô nữa.

Cô ấy kéo tôi đi khắp giảng đường. Xông vào đ/á/nh kẻ quay lén giúp tôi. Nói câu "Ba đứa ta chung một mạng". Gọi tôi là người nhà duy nhất.

Sao có thể nói chúng tôi chỉ gắn kết bởi tiền bạc? Lê Việt là ánh sáng cuộc đời tôi.

Học kỳ sau, mãi mãi về sau, chúng tôi sẽ luôn bên nhau... làm giàu!!!

Tác giả: Khủng long hồng

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Báu vật

Chương 17
Bà nội là bảo bối của cả gia đình. Những lời tiên đoán của bà mang đến cho chúng tôi vô tận tài phú. Bà vừa mở miệng, bác cả liền trúng xổ số ba mươi triệu, đầu tư bất động sản thuận lợi, chị họ từng xếp cuối lớp lại được đặc cách vào trường danh tiếng, dì út vui sướng khoe khắp nơi. Nhà hàng của gia đình tôi mở thêm chi nhánh chỉ trong hai năm, cả nhà dọn vào biệt thự giữa trung tâm thành phố. Tết năm ấy, cả nhà quây quần vui vẻ, bà nội cười hỏi: “Mỗi người muốn quà năm mới gì nào?” Bác cả đòi thêm tiền tài, dì út và ba mẹ tôi muốn danh lợi song hành. Còn tôi, chỉ tay vào phong bao lì xì bị bỏ quên trong góc, nói: “Bà ơi, con muốn cái này.” Cả nhà cười nhạo tôi ngốc nghếch, nhưng tôi chẳng bận tâm. Bởi tôi biết những lời tiên tri của bà trở thành sự thật, là bằng cái giá của sinh mạng người khác. Tất cả những điều này…chính là sự báo thù của bà.
Gia Đình
Hiện đại
Kinh dị
41
Oán linh tam thi Chương 13