Trên cổng sơn trại treo mấy chữ lớn, hẳn là tên sơn trại, đáng tiếc ta chẳng biết mấy chữ, trước kia đi điểm tiêu đều do ta đếm, Khúc thị ghi chép.
Nghe họ nói, nơi này gọi là "Thanh Sơn Trại".
Sơn trại này lớn hơn ta tưởng tượng, nam nữ già trẻ đều có, tựa như một thôn trang.
Ta được an trí trong gian gỗ rộng rãi, bà lão trải giường thấy ta trên người có thương tích, còn giúp thêm một tấm đệm.
Ta nằm nghiêng trên giường, cảm thấy nhân sinh như kịch.
Ta chưa từng nghĩ có ngày mình lại ở trong ổ giặc, cũng chưa từng ngờ Lục Xuyên một tiêu đầu lại ra làm sơn phỉ.
Từ nhỏ mong thành hiệp khách, giờ lại hóa vai phản diện trong truyện.
Nhưng chuyện ấy chẳng quan trọng nữa, chỉ cần sống được, làm phản diện thì sao?
Trong trại có kim sang dược thượng hạng, một tháng sau ta chạy nhảy được, theo các bà lão làm việc lặt vặt.
Trong trại bất luận nam nữ, hễ có võ công đều phải theo xuống núi cư/ớp tiêu, kẻ già yếu đàn bà trẻ con không võ thì ở lại trại thu xếp việc thường nhật.
Chúng ta chuyên cư/ớp xe tiêu và thương đoàn của quan quý, nhất là đoàn vận lương, hễ có tin tức, Lục Xuyên ắt dẫn người xuống núi.
Ban đầu còn có kẻ không phục Lục Xuyên, sơn phỉ vốn chẳng hòa với tiêu sư, nhưng theo Lục Xuyên xuống núi vài chuyến liền gọi "Lục ca".
Đại đương gia sơn trại chính là kẻ x/ấu số năm xưa suýt bị Lục Xuyên c/ắt cổ, những năm nay Lục Xuyên vẫn giữ liên lạc, nên thuận lý thành "sư gia" của sơn trại.
Sư gia nói: "Cư/ớp lương thảo, cư/ớp binh khí".
Đại đương gia không hiểu, nhưng đại đương gia biết nghe lời.
Kho lương phía sau trại lúc nào cũng đầy ắp.
Lục Xuyên đêm nhàn rỗi dạy ta dùng chuỷ thủ, không để hại người chỉ để phòng thân.
Đại đương gia còn đùa rằng: "Đại ca, trại ta giờ là đại trại năm mươi dặm quanh đây, lẽ nào để người ta làm hại tẩu tử?".
Về sau, hắn chẳng nói lời ấy nữa.
Dưới núi lo/ạn rồi.
27
Tin đầu tiên nghe được là từ huyện Đào Nguyên.
Trước là huyện lệnh bỏ trốn, sau là sơn phỉ từ ngọn núi nào đó xuống cư/ớp bóc bách tính.
Lục Xuyên răn đại đương gia không được xuống núi nữa.
Đại đương gia không hiểu, nhưng đại đương gia biết nghe lời.
Về sau, đại đương gia khen Lục Xuyên thần cơ diệu toán.
Quan lại không giữ thành, không chỉ huyện Đào Nguyên, mười mấy thành xung quanh đều không thoát nạn giặc cư/ớp tàn phá.
Cũng có quan da cố sức thủ thành, kết quả chẳng trụ được mấy ngày, bị phát hiện tr/eo c/ổ tại nhà.
Thám tử xuống núi nói, bách tính may mắn sống sót đều chạy về phía bắc, dưới núi như địa ngục, e rằng chẳng bao lâu sẽ xảy ra chuyện ăn thịt người.
Người đi thành trống, Cung Hiền Vương giương cờ hiệu thảo phỉ chiếm dễ dàng mười mấy thành bao gồm huyện Đào Nguyên.
Hắn chẳng tốn công sức, đẩy lãnh địa mình tiến thêm mấy chục dặm.
Thời gian này, nhờ tích trữ lương thảo, Thanh Sơn Trại không gây chú ý với Cung Hiền Vương, thoát được một kiếp.
Cung Hiền Vương cử người của mình làm huyện lệnh mới, dù trong thành chỉ còn lẻ tẻ kẻ ăn mày cùng dân lánh nạn phương nam không thu nhận, nhưng ít ra đã ổn định.
Đến lúc này đã ba tháng sau, lương dự trữ trong trại gần cạn.
Lục Xuyên hỏi ta, có muốn xuống núi chơi không.
À phải rồi, sau khi thân thể ta hồi phục, ta cùng Lục Xuyên đã viên phòng.
Có lẽ do ở cùng người trong trại lâu, trên người ta cũng vương chút khí phỉ.
Hôm ấy có tiểu đệ trong trại cưới vợ, ta uống nhiều rư/ợu, tối đó liền chặn Lục Xuyên trong phòng.
Nói là chặn trong phòng cũng không đúng, ta đã bỏ th/uốc cho Lục Xuyên.
Hê hê.
Đại đương gia đưa th/uốc cho ta, thẳng tay giơ ngón cái khen ngợi.
Dù ta dùng th/ủ đo/ạn, nhưng kết quả rất mãn nguyện, trong lòng Lục Xuyên có ta.
Khi hắn mê muội, gọi tên "Hạnh Nhi".
Lúc ta cởi áo hắn, hắn tự t/át mình một cái, nhận ra đúng là ta, nghiến răng hỏi:
"Hạnh Nhi, nàng thật không hối h/ận?"
Khóe mắt hắn đỏ ửng, trong mắt ngân nước.
Ai chịu nổi?
Ta cắn môi hắn, ngh/iền n/át bừa bãi, đến khi trong miệng nếm được vị m/áu, mới phát hiện ta cắn nứt môi hắn.
Hắn ngồi dậy nắm quyền chủ động, "Chuyện này, phải để ta tới."
28
Trở lại huyện Đào Nguyên, bàng hoàng như cách biệt kiếp người.
Trấn nhỏ năm xưa người qua khách lại, khắp nơi thấy hàng xóm nói cười, tửu quán trà quán quanh năm chật kín chỗ, lũ trẻ tụm năm tụm ba trước quầy trái cây chảy dãi, chủ quán vừa chê vừa bẻ bánh lê chia cho chúng.
Huyện Đào Nguyên bây giờ, cổng thành mất nửa cánh, đường đ/á xanh đầy vết m/áu khô cạn không rửa sạch.
Khắp nơi là tường đổ ngói tan.
Trên phố thưa thớt kẻ áo không che thân dạo bước, họ thấy ta cùng Lục Xuyên, mắt lóe lục quang, nhưng lại kiêng dè đại đ/ao bên hông Lục Xuyên, đành hậm hực rút lui.
Huyện lệnh do Cung Hiền Vương phái đến đóng ch/ặt cửa nha môn, chẳng nhìn, chẳng nghe, chẳng quản cảnh thê thảm trong thành.
Hắn chỉ cần rút trong nha môn, đợi Cung Hiền Vương thành sự, liền có thể nhờ công "tòng long" mà thăng quan tiến chức.
Cuộc cờ của kẻ thượng vị, đổ xuống bách tính thành tai họa diệt đỉnh.
"Hạnh Nhi? Là Hạnh Nhi sao?"
Góc tường đột nhiên vang tiếng khàn đặc.
Ta quay đầu nhìn, chỉ thấy một lão bà quấn áo rá/ch rưới thò đầu từ sau bức tường đổ.
Ta nhận mãi mới ra đây là đại nương hàng xóm năm xưa.
Bà m/ù một mắt, trên người đầy thương tích.
Bà cảnh giác dò xét chung quanh, sau đó cẩn thận hỏi: "Hạnh Nhi, Lục ca, các người trên người có đồ ăn không?"
Ta chia bà hai miếng lương khô, cùng bà dò hỏi chuyện huyện Đào Nguyên trải qua những gì sau khi chúng ta rời đi.
29
Sau khi chúng ta rời đi, chẳng qua một ngày đã có người phát hiện cửa Phúc Uy Tiêu Cục gõ không mở.
Người đó chính là Dương Hỷ Nhi.
Nàng hủy dung nhan, khiến đệ đệ khóc thét, cha mẹ không cho nàng vào nhà.
Nàng chỉ có thể tìm cách bám víu Lục Xuyên.
Nhưng khi phát hiện Phúc Uy Tiêu Cục không người, nàng trực tiếp khóc lăn trước cửa nha môn, cầu huyện lệnh làm chủ cho nàng.
Lúc ấy phòng tịch tịch trong nha môn ch/áy sạch sẽ, huyện lệnh nào còn bận tâm nàng, lập tức sai nha dịch đ/á/nh đuổi nàng ra.
Hôm ấy kẻ hiếu kỳ đều nghe huyện lệnh trong đó ch/ửi: