Ánh sáng đột nhiên trở nên mờ ảo, chập chờn.
Trong đèn nhấp nháy, vệt bóng trên khuôn tạo thành số biểu cảm.
Vui vẻ, gi/ận dữ, đ/au khổ, ngây dại.
Mỗi gương đều tôi, mỗi gương có lẽ...
sẽ còn thuộc nữa.
Đúng nửa hai gương diện, vật phẩm trăng trắng.
Tất thứ cần cho nghi thức tróc h/ồn đủ đầy.
Nghi thức dài phút.
Cơ thể dần mềm oặt.
Ý thức cũng từ rút cạn.
Cảnh tượng cùng trong tầm mắt...
là ngoác má gương.
Tất đều còn thuộc tôi.
Tất cả, kết thúc.
10
Khi mở mắt, dịu dàng.
"Anh trai?"
Bàn giơ đột nhiên đơ cứng.
"Diễm... Diễm?"
"Em là... ai?"
Gương thuộc Lâm Diễm bỗng biểu lộ cảm xúc mà bản thân giờ có.
Cô chớp mắt phải: nhận sao?"
"Em là... Diễm."
"Là Diễm mà."
Tống một hơi, đột nhiên nhận mắt mình hoe.
Hắn cuống chỉnh trang "Diễm Diễm, cùng cũng trở về... Anh... Em đợi đi đã..."
Giang ngẩng đáng thương: "Anh... đ/au."
Tống xoa mặt, vội vàng tháo xiềng xích cho Diễm.
"Diễm xin lỗi... tốt!"
Hắn nâng "Những năm em... ở ổn chứ?"
Giang đột trơ mặt: sao?"
Biểu cảm thoáng chốc dạng.
Ngay sau đó, bình tĩnh lại, ôm chầm lấy Diễm.
"Xin lỗi Diễm, c/ứu quá muộn!"
"May mắn cùng... đều đáng giá!"
Giang khỏi vòng hắn.
"Tất cả?"
Nét bỗng lạnh băng.
"Anh đ/á/nh đổi gì?"
"Tiền bạc? gian?"
"Hay là... khác?"
Tống quay lưng.
"Diễm cần gánh thứ này. Để chịu tội lỗi thay em!"
"Tội... lỗi?"
Giang cố chấp xoay diện hắn:
"Vậy chỉ một không?"
"Ngoài Lâm Diễm, còn có ai khác nữa?"
Căn phòng chìm vào yên lặng.
Tống im lặng, cũng hối thúc.
Hắn từ ngồi bệt xuống sàn.
"Phải, còn một nữa."
Rồi vội ngẩng giải thích: "Nhưng Diễm sợ, sao đâu, chuyện này liên quan đến em, sẽ hết..."
Giang ngắt lời: "Xử nào?"
Cô chất vấn dồn "Mạng mất, định kiểu gì?"
Tống há hốc vầng trăng cõi sống mình cúi xuống thì thầm:
"Hay là... đến đồn nhé?"
Ngay lập tức, cửa phá tung.
Một nhóm đàn ồ ạt xông vào.
Phía theo một trẻ.
Biểu cảm vỡ vụn.
[Giang Diễm] rạng rỡ:
"C/ứu em?"
Người kia cất giọng:
"Tống Thanh, mày thứ mà dám nói c/ứu tao?"
Nỗi kh/iếp s/ợ hiện rõ trên hắn.
Hắn lồm cồm bò dậy nhưng đạp ngã dúi.
Mấy đàn nhanh như bánh chưng.
Hắn run hai quen mặt.
"Cô... và cô, rốt cuộc ai?"
Hai đồng thanh:
"Tôi chính tôi."
"Chưa từng thuộc ai."
"Tôi là... Diễm."
11
Khi thấy đám xông vào, sờ khuyên tai gắn thiết siêu nhỏ, phào.
Lâm Diễm này suýt diễn nổi.
Tất tề tựu đông đủ.
Đứng đầu quản nhóm và hai quản viên.
Một quản viên có thân phận khác.
Một trai Diễm.
Người kia... một cha.
Một... cha con.
Giang thật bước tới t/át Thanh:
"Đồ chó đi đâu, hại xong tao đến hại khác?"
Tống choáng cú sốc tinh thần và thể x/á/c.
"Diễm Diễm? Em... nào?"
"Em trở Hay là..."
Giang trở t/át nữa, đ/ập đầu xuống sàn:
"Mày vào tao dám sao?"
Mũi giày đ/è lên hắn: hủy tao, sao còn mũi đòi tao quay lại?"
12
Giang bạch nguyệt quang Thanh.
Cũng là... nạn hắn.
Họ lớn lên nhau thuở thiếu thời.
Giang đẹp, dịu dàng, hòa đồng với người.
Hắn đương nhiên yêu cô.
Yêu đến mức... chỉ thuộc mình.
Hắn theo đuổi mang đồ sáng, viết thư tình, h/ãm h/ại chàng trai thích cô.
Nhưng ngờ, vầng trăng mình thầm thương tr/ộm khác.
Lại hắn.
Khi hiện con giấy định tặng trong cặp cô, cơn thịnh nộ làm trí.
Đó vầng trăng hắn, sao có thể chiếu sáng khác?
... lời.
Hắn nghĩ.
Vậy thì... hãy bắt lấy vầng trăng, trăng xuống.
Biến thành hắn.
Còn nhiều thời gian, chỉ hiểu chuyện thôi.
Sau này sẽ ổn thôi.
Sau này sẽ biết, mới duy nhất cô.
Hắn dụ nhà.
Rồi... đ/è xuống.
... Tiếng động lớn gia đình hai can thiệp.
Hắn suýt x/é mình.
Nhưng trong lòng chỉ tiếc nuối.
Tiếc quá.
Chỉ chút thôi...
cô mãi mãi hắn.
Thật đáng tiếc.
Sau chuyện này, chuyển nhà.
Cả khỏi thành phố.
Nhưng số tỉnh giấc giữa đêm nghẹt đến đi/ên.
Mỗi lần chà xát da thịt lòm.
Mỗi giây sống đều có đột phòng, bóp nghẹt mình trong chăn.
Cuối cùng c/ắt tay.
Khi hôn mê.