Chu Hạo trước tôi, theo sau anh.
Đột từ bụi cỏ, con mèo cam nhỏ chạy ra, kêu meo meo hướng phía tôi.
Tôi gi/ật mình, theo phản xạ trốn sau lưng Hạo Bạch.
Nhưng dừng thậm chí ngoảnh đầu, mà vừa chơi điện thoại vừa tiếp.
Con mèo đã tiến chân tôi, nó ngoan ngoãn cọ vào người, nhưng sợ cứng đờ, toát mồ hôi lạnh.
Tôi sợ mèo, vì nhỏ từng bị mèo cào vào mắt, suýt m/ù.
Vì vậy, hễ gặp mèo sợ mất h/ồn, dám động.
“Hạo Bạch!” mồ hôi đìa, hy vọng Hạo ngoảnh tôi, quay giải c/ứu tôi.
Tiếc rằng cúi đầu điện mặt lạnh như vào thang máy.
Tôi r/un r/ẩy lấy điện thoại từ túi ra, gọi cho anh.
Nhưng ngay lập tức, con mèo nhỏ vồ vào ống tôi, gi/ật mình, điện thoại rơi xuống đất bị con mèo ngồi lên.
Xung trống trải, thể c/ứu tôi.
Tôi muốn nôn, nhưng bụng trống rỗng, nôn được gì.
Tôi chịu tại chỗ, cho khi sắp ngất vì thở nổi, con mèo cam nhỏ mới chơi mệt tự chạy chỗ khác. Lúc mới thở phào nhõm, vội vàng nhặt điện thoại chạy phía thang máy.
Ngay cả khi nhà, tay còn run.
Tôi biết lúc này nét mặt chắc chắn tệ, mồ hôi đìa, môi trắng bệch.
Tôi đúng lúc gặp Hạo ôm máy ngang qua.
Anh vội vã vào phòng làm việc ra, sau đó “Em không?”
Chu Hạo đợi được trả lời tôi, cần bàn, vội vã chạy vào phòng làm việc.
Tôi vịn khung từ từ chuyển ghế sofa, tự rót cho mình nước nóng.
Điện thoại kêu “tinh” huấn viên nhắn hỏi: “Bảo, nhà chưa?
Hôm nay lượng hơn trước, nhớ uống nước nhé!”
Tôi ngồi bệt sofa, che mắt, hiểu muốn khóc.
Tôi sofa lâu, đợi cơ thể ấm dần lên, mới vào phòng làm việc.
Chu Hạo đã vào, lẽ xử lý công toàn thân túc trung.
Tôi gõ ngước qua hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Chúng ta tay đi.” Khi này, ngờ bình tĩnh lạ thường.
Chu Hạo sững sờ, lúc lâu “Tại sao?”
“Rốt cuộc lớn hơn 12 tuổi, giáp.”
Tôi này, nét mặt Hạo ngột đi.
04
“Em đã à?” Hạo tháo ra, mệt mỏi ấn ấn sống mũi.
Anh gập máy ngẩng đầu tôi, dừng lúc lâu mới “Xin lỗi, cố làm tổn thương em.
Chỉ biết đấy, chúng ta ở bên nhau lâu, lâu mức được tình yêu hay tình thân.”
Chu Hạo ngẩng đầu Trình, chúng ta tạm thời tay thời gian đi.”
Tâm trí chợt mơ hồ, phải vì Hạo tay, mà vì gọi Trình.
Mơ hồ nhớ ngày xưa, khi ngoại ô khảo địa điểm, thanh ấy gõ xe tôi.
Tôi xuống, nhai kẹo cao su trong miệng, vừa thổi bong bóng vừa ơi, hứng làm việc tốt không?
Chị chỉ cần chỗ thể bắt taxi được.”
Cậu thanh gãi đầu, bình thản sợ nên thêm điều kiện: “Em trả tiền.”
Lúc Hạo sinh viên nhất phóng khoáng.
Cậu đ/á/nh cược khác, bị bỏ ngoại ô, bắt được taxi, cũng tìm được giúp, khi giống như được c/ứu tinh.
“Chị ơi, đẹp với!” Hạo mặt mũi bình tĩnh liền sốt ruột, miệng lưỡi ngào tưởng, liên tục gọi “chị thật sự chịu nổi.
Tôi thở dài, xe mời vào.
Chu Hạo lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Cảm chị!”
Cậu tràn đầy sức sống, miệng lưỡi ngào, cười lên tươi, khi tán gái cũng táo bạo.
Tôi đâu, cứ trung lái xe, vị chị.”
Sau đó tự cầm điện thoại lên, đặt địa chỉ khu đại cho tôi.
Suốt đường, Hạo nhiều, chỉ chống tay lên mặt lướt điện thoại.
Điều này khác biểu trước tưởng con ồn ào.
Có lẽ ánh trực diện, Hạo ngước tôi, cười lén hả?”
“Không hơi đ/au đầu, Trình, lớn hơn mấy tuổi.
Em gọi Trình đi, đừng gọi nữa, chịu.”
Chu Hạo đầu, tỏ ạ, chị.”
Tôi im lặng lúc, hơi nhức đầu, bỏ qua việc tranh cãi nữa.
Một khu đại Hạo lịch sự cảm chạy vào trường.
Tôi vừa cảm thán “tuổi thật tốt”, tắt vị phần nhắn thì phát mình thêm bạn tên Hạo Bạch.
“Chào chị!” Hạo gửi cho nhắn, kèm theo phong bao lì xì tệ chú xe.
Tôi nhận, hơi lực “Cậu gọi Trình đi.”
“Chị đâu già, phải gọi cái tên xưng hô già nua thế.”
Chu Hạo gửi chuỗi chữ, luôn kèm theo biểu tượng mặt chó.
“Em nay bao nhiêu tuổi?” cậu.
“Báo cáo, đầu này vừa tròn 18, thể uống rồi.”
“Chị hơn 12 tuổi.”
Tôi gửi nhắn này Hạo im lặng.
“Thằng nhóc con.”