Anh ấy nắm lấy ngón lắc nhẹ, không nhịn được cái.
Giọng "Sao? Lâm Dư, h/ận rồi hả?"
Cảm xúc chất chứa khi gặp Trình bỗng vỡ òa.
Tôi bỗng trêu anh: "Nếu h/ận sao?"
Lần gặp Đình là ở siêu thị, lúc đó đang cẩn thận cà ăn cho Trình Sinh.
Quay lại, đằng sau cũng y hệt quả cà chọn, toàn quả nhỏ dập Trình ăn được ta không.
"Chọn loại này."
Về sau thường nhau đi chợ, ánh dần trở nên đằm thắm, giác bị thu hút bởi tài tôi.
Hôm đó đưa đến tiệm váy cưới, trong chớp bạn đi chợ đã trở thành đối tượng kết hôn.
Tôi nghĩ lấy là cho anh.
Nhìn cười, lắc ngón mạnh hơi lên thiết tha.
"Thế em phải sáng sáng run cầm cập trước cửa chị, ai bảo chị không em."
"Hừm, học đâu đấy?" nhón chân vỗ "Vì biết rau?"
"Gì cơ?"
Tôi vỗ anh: thôi."
"Đi đâu?"
"Chị em, về chị."
Về sự mặc nhiên trưởng thành.
Trước mặt giấu diếm xúc, cả bỗng nóng nảy hả lái về hộ tôi.
Lòng chợt thấy trống rỗng, buột miệng khẽ: "Gấp thế?"
Tôi định vị cho Đình, khu đắt năm gần đây. nhướn mày, không chút ngùng rẽ vòng.
"Ồ, m/ua khi nào? Chẳng thuận chút nào."
Tôi không chỉ tủm tỉm.
Anh phóng bay, hàm cắn ch/ặt, vui hơn.
Điện thoại réo liên hồi, màn hình hiện "Mẹ Trình Sinh".
Bực mình nhưng phải nghe máy vì sự.
"Con yêu, nghe cô này, mấy lời đừng bụng, cưới cử hành dự định nhé."
Lời Trình đương nhiên bận tâm.
Bởi cưới sẽ bình thường thôi.
Khóe miệng nhếch lên: "Đám cưới vốn dĩ thế cô."
Đầu dây bên đơ người, có lẽ không dễ dãi vậy.
Mẹ Trình không ngớt lời khen: "Đúng là đứa trẻ ngoan."
Tôi vội tắt máy, ngặt nghẽo. Đang dở Đình hả: rồi."
Xe dừng ngay cổng, bụng ra.
Hai năm không về, chú bảo vệ Lý nhận ngay.
"Là Lâm Dư phải không? Càng lớn đẹp. Vợ chú dưa chuột muối, mang về hộp nhé."
Tôi nước mắt: "Chú trẻ đấy, cháu qua lấy, lần này đừng có giấu nhé."
Từ nhỏ ở đây, bố tan thích với chú Lý, bộ vest bảnh bao giúp ích gì, ngày cũng thua thảm hại.
Mẹ hay bắt đây gọi bố về, mỗi lần thế được cho kẹo ngọt mẹ cấm tiệt.
Cuối cái đã tố cáo tôi. sau tới, vợ chú Lý túng xoa tay, úng mãi. Chú Lý mặt nói: "Bé ơi, kẹo rồi."
Họ dối, thấy rõ lọ kẹo trong xó gi/ận ba tháng trời.
Giờ nghĩ thấy mình thật ngốc.
Hạ Đình kéo đi, dại, năng lảm nhảm.
"Ngốc thật, mẹ hắn tưởng còn cưới trai bà ấy? Hồi nhỏ mình ng/u thế, bố Lâm cũng ng/u, thắng bao giờ..."
Nước dài trên má, cuối Đình dẫn trước nhà.
Nụ nở trên Đình cầm mở khóa số. Vào nhà, đẩy ngồi lên sofa.
Anh cúi chằm: "Đừng nữa, x/ấu lắm." Vừa vừa dùng ngón lau vệt nước mắt.
Tôi ngừng cười, lòng thêm bứt mớ xúc hỗn độn nhấn chìm tôi.
Ngón đặt trên má ấm áp.
Không khí đột nhiên trở nên cảm, chăm chăm, hơi thở phả mặt: "Bé ơi, biết ta về đây gì không?"
Ngón xoa má thẳng: nhiên."
Tôi hướng về đôi manh hôn lên.
Nỗi bức bối trong lòng chợt có lối thoát.
Anh khẽ cười, ng/ực rung lên quyến rũ, nhanh chóng nắm chủ động.
Ban còn cố theo nhịp, sau đành buông gì làm.
Tôi dựa vai thở gấp, choáng váng, mọi xúc tan biến trong d/ục v/ọng.
Tay luồn sờ lên lưng toàn thân run lên.
Cưới thiệt. Tình yêu hay tiền tài, ít nhất phải có thứ.
Nghĩ thông rồi, ra, nhận bàn xiết ch/ặt lưng.
Thói quen quái gở, đừng có chà xát tróc da.
Chưa kịp nghĩ thêm, đột ngột dậy, nghiến hỏi: "Có không?"
Ồ, chơi đủ trò nhỉ.
"Cầu thang lên hai, bên trái kho bố tôi."
Anh chồng chai xuống, nhanh chóng khui nút, rót ly không cần decant.
Anh đẩy ly về phía tôi: đi."
"Hả?"
"Uống Từ Trình về, khóc. Có sự ra, không được uống cho quên."
Tôi sẵn cởi váy rồi, tình?