9
Tôi rất ít khi nổi gi/ận với Hạ Chiêu.
Bởi tôi biết dù có gi/ận dỗi anh ấy cũng chẳng ích gì.
Tính cách anh ấy cực kỳ lạnh lùng, dù tôi có hét vào mặt điều gì, anh ấy cũng chỉ cúi mắt nghe tôi m/ắng xong.
Sau đó, lại im lặng lạnh nhạt với tôi.
Nhưng hôm đó, có lẽ vết thương trên trán quá đ/au.
Tôi không nhịn được mà quát vào mặt anh.
Giọng tôi vang lớn đến mức
mọi người xung quanh đều sửng sốt.
Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy giọng Tiểu Oánh Oánh đang ra sức hòa giải:
"Thôi nào, chỉ xước chút da thôi mà."
"Hồi nhỏ trèo cây ngã cả người xuống đất, em còn chẳng khóc nữa là."
Cô ta ngồi xổm trước mặt tôi, giả vờ quan tâm muốn xoa đầu tôi.
Tôi né người tránh khỏi.
Chẳng phải chỉ muốn thể hiện mình hiền lành sao?
"Anh đưa em đi bệ/nh viện."
Giọng lạnh lùng của Hạ Chiêu vang bên tai.
Anh bế tôi lên, tôi giãy giụa liền bị anh nhẹ nhàng rung đùi cảnh cáo.
"Đừng nghịch."
Tôi muốn bảo anh thả xuống, đâu phải chân g/ãy đâu.
Nhưng khi thấy ánh mắt đ/ộc địa không hề che giấu của Tiểu Oánh Oánh, tôi đổi ý.
Tôi ôm ch/ặt cổ Hạ Chiêu, nhoẻn miệng cười với cô ta.
Quả nhiên cô ta tức đi/ên lên.
10
Tôi đến giờ vẫn nhớ rõ đoạn tin Tiểu Oánh Oánh nhắn cho tôi.
Đó là sau khi bị Hạ Chiêu bế đi, cô ta kết bạn rồi gửi tôi dòng chữ:
"Chị ơi, người không được yêu mới là kẻ thứ ba."
Cô ta dường như chắc nịch rằng Hạ Chiêu không yêu tôi.
Nhưng Hạ Chiêu có yêu tôi không? Đến giờ tôi vẫn không hiểu nổi.
Vì trường chúng tôi được nghỉ dài ngày, lại trùng kỳ nghỉ thi đấu nên tôi đang ở nhà Hạ Chiêu.
Đây là lần đầu tiên tôi hoang mang về mối qu/an h/ệ của hai đứa.
Người tính cách lạnh lùng dường như thường rất... trọng dục.
Sau ba ngày kiềm chế vì lo vết thương của tôi, Hạ Chiêu cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Vốn dĩ tôi đang chơi game với anh trên sofa.
Nhưng do lâu không chơi, mấy lần phối hợp đều không ăn ý.
Ban đầu Hạ Chiêu nằm dài trên sofa.
Đến khi nhân vật tôi điều khiển lần thứ ba rơi xuống vực, mắt cá chân tôi bị ai đó nắm lấy.
Ngón tay lạnh giá của anh khẽ cọ vào da thịt, từ mắt cá chân mơn man lên.
Mắt vẫn dán vào TV, mặt lạnh tanh không chút d/ục v/ọng.
Khiến toàn thân tôi dần nổi da gà.
"Hạ Chiêu... tối nay không được."
"Ồ? Không được? Anh sẽ không đụng vào vết thương của em đâu."
Anh nghiêng đầu.
Ánh đèn vàng mờ trong phòng ngủ, bóng tối lặng lẽ tràn ngập.
Tôi khẽ hỏi anh:
"Hạ Chiêu, anh thực sự yêu em chứ?"
Với câu hỏi này, anh luôn thẳng thắn:
"Yêu."
...
Dù hỏi bao nhiêu lần cũng vậy.
Trong cơn hoảng lo/ạn, tôi nắm ch/ặt vạt áo sơ mi anh:
"Vậy anh có thể không livestream chung với Tiểu Oánh Oánh nữa không?"
Anh vuốt mái tóc dài của tôi, tay xoa cổ rồi úp mặt hôn lên môi tôi.
Đàn ông lúc này thường rất dễ bảo.
Giọng anh nhẹ bẫng đáp:
"Được."
11
Dù là nghỉ phép nhưng Hạ Chiêu vẫn phải hoàn thành hợp đồng livestream.
Buổi livestream của anh bắt buộc phải lộ mặt. Hôm nay, anh khác thường không tương tác cùng Tiểu Oánh Oánh.
Bình thường chat sẽ tràn ngập tên cô ta, nhưng hôm nay lại khác.
Mọi sự chú ý đổ dồn vào sợi dây buộc tóc trên tay Hạ Chiêu.
"Gì thế này??? Dây buộc tóc!!!"
"Áaaaa, Hạ Thần quả nhiên đã có người yêu rồi?!"
"Là với Tiểu Oánh Oánh đúng không? Chắc chắn rồi!"
...
Sợi dây màu nâu trên cổ tay anh là của tôi.
Vốn có gắn chú gấu nhỏ nhưng sáng nay anh buộc tóc cho tôi đã rơi mất.
Thế là anh đeo luôn dây này lên tay.
Có vẻ anh quên bẵng đi.
Khi livestream, Hạ Chiêu gần như không xem chat.
Nên lúc đang thao tác, anh hoàn toàn không biết dư luận đang xoáy thế nào.
Đặc biệt khi Tiểu Oánh Oánh vào phòng, tặng anh 10 quả rocket.
Âm thanh tặng quà vang lên khiến Hạ Chiêu chú ý.
Trong lúc chờ xếp hạng, anh liếc qua chat.
Đơ người một hai giây.
Rồi khẽ cười.
Giọng lạnh lùng vang khắp phòng livestream:
"Anh có bạn gái rồi, nhưng không phải người tặng rocket này."
"Đừng dẫn dụ lung tung."
...
Trước mặt Tiểu Oánh Oánh vừa tặng 10 rocket,
anh lập tức tặng lại đủ 10 quả.
Chỉ riêng câu "Anh có bạn gái rồi" của Hạ Chiêu
đã khiến khắp diễn đàn, bảng tin, group chat dậy sóng.
Vừa dứt lời, quản lý đã nhắn tin ầm ầm:
"Trời ơi Hạ Chiêu lại phát đi/ên gì nữa rồi?"
"Hắn muốn scandal nhiều thêm hả?"
"Bảo hắn c/âm miệng ngay, nói thêm chữ nào tao gi*t!"
...
Dù Hạ Chiêu sau đó im thin thít,
chỉ hai câu nói đã đẩy nhiệt độ phòng livestream lên đỉnh chưa từng thấy.
Cả mạng đang săn lùng danh tính bạn gái anh.
11
"Cậu nghĩ bạn gái Hạ Chiêu có phải tiểu thư nhà giàu nên phải giấu mặt không?"
Bạn cùng phòng đi lấy nước về, tháo tai nghe hỏi tôi.
Tôi biết dù nói ra cô ấy cũng không tin, đành cười gượng.
Hạ Chiêu đã trở lại thi đấu.
Anh lại im lặng không trả lời tin nhắn, thỉnh thoảng mới nhắn "Chúc ngủ ngon".
Mấy ngày nữa là sinh nhật anh.
Anh đang thi đấu ở Tây An, tôi định tự làm bánh rồi đi tàu tới bất ngờ.
Mọi năm sinh nhật Hạ Chiêu đều chỉ có tôi.
Nhưng năm nay phải tổ chức cùng cả đội để PR, hôm đó còn có trận đấu.
Tôi nhắn bảo muốn tới Tây An gặp anh.
Anh đáp: "Sinh nhật thôi mà, không cần đâu".
Ừ.
Hạ Chiêu luôn coi sinh nhật là thứ không cần thiết.
Nhưng... anh không biết rằng
chỉ trong khoảnh khắc thổi nến đội vương miện giấy đó,
tôi mới cảm thấy Hạ Chiêu hoàn toàn thuộc về mình.