【Đừng hỏi tên tôi, nếu định phải biết thì hãy gọi là Lôi Phong.】
Này, làm việc lưu
Tốt lắm, hợp tính cách của tôi.
2
Hai thường kể tình gần qua sổ tay.
Nói rằng Lưu giúp chặn trong ngõ hẻm, từ đó dám n/ạt nữa.
Tốt thật.
Tôi lập cảm thấy ủi, bản thân năm xưa tuy học giỏi nhưng huyết thì vẫn đầy ắp.
Nghĩ đến đang năm 2009.
Tôi tò mò mở Baidu tra tên 『Triệu Lộ』.
Không ngờ tin khiến tim đ/au nhói:
【Thiếu nữ tuổi trường Trung học Ngũ Trung Lĩnh Nam bị cưỡ/ng hi*p... hung thủ vẫn đang lẩn trốn】
Phía là tin Triệu Lộ t/ự s*t.
Cô ch*t rồi?
Tin khiến váng thốt nên lời.
Sao lại thế...
Trong ảnh, Triệu Lộ có mặt xinh đẹp, đôi cong dàng.
Nhưng ch*t vào 2/8/2009.
Nghĩ đến đây, vội mở sổ tay viết đi/ên cuồ/ng:
【Đừng khỏi trường!】
【2/8 đối đừng khỏi trường!!!】
Bên kia mãi âm.
Tim như trái núi, nghẹt thở.
Cô gái xinh sao lại ch*t tuổi thanh xuân...
3
Cô vẫn rồi.
Tôi biết.
Nhưng tin thay đổi.
Giờ Triệu Lộ phòng chính đáng, gi*t tên c/ôn đ/ồ.
Tôi thở phào.
Cô toàn rồi.
Và lo vào tù, vì đây.
Tôi của quá sẽ giúp ấy.
4
Cuộc đời thay đổi hoàn toàn.
Ví như kẻ đ/ộc thân 30 năm bỗng có vợ.
Lại chính là gái từng c/ứu.
Haha.
May mắn vô khi mở sổ tay đó.
Tất cả vẫn chưa muộn.
Một lần, lén vào thư phòng, tình cờ thấy sổ.
Cô nói:
『Cảm vị Lôi của em.』
Ừm.
Làm việc cần danh.
Lại được đẹp, hời quá đi.
【Ngoại Lưu (2009)】
1
Từ khi tha.
Chẳng làm gì.
Chỉ cần trường yên ảnh lại hiện về.
Thế nên bỏ suốt quán net.
Hôm đó có nhút tôi.
Cô xinh lắm, nhưng tóc mái dày che mất đôi nhất.
Trông vừa nhút vừa u uất.
『Anh có thể không?』
Nghe vậy bật cười:『Ai xui dại tôi? C/ắt đ/ứt đi.』
Cừu vào miệng cọp à?
Bản thân là đồ bỏ, được.
『Vĩnh bánh kem nữa.』
Cô ánh nói đó.
Tôi ch*t lặng.
Vì chính là nhủ trong đám tang mẹ.
Không biết.
Sao biết?
Tò mò, ý.
Khoảnh khắc ấy, thấy trong ánh lên niềm vui hãi.
Hừ.
Nhát gan thế dám tôi, chắc hết can đảm rồi.
2
Không ngờ bị n/ạt man thế.
Thật lòng, chưa thấy nhau bắt đối phương thủy tinh.
Nếu trường, trước mặt ấy, xử tên khốn đó rồi.
Tôi dắt khỏi trường, bé rón rén theo cúi gằm mặt.
Tôi dừng, sầm vào lưng tôi, nước giàn giụa.
『Đợi anh chút.』
Liếc đầy bất lực, th/uốc.
Quay lại thấy r/un r/ẩy bôi th/uốc.
Tôi cho.
Anh trưởng, việc phải do làm.
Mắt đỏ hoe, sưng húp nhưng vẻ căng thẳng.
Càng giống hơn.
Hôm chuyển trường ấy.
Đây là lần tiên khi nhờ ba giúp.
Nếu vì ba bận rộn, ch*t khi lấy bánh.
Nên gh/ét ông ấy.
Nhưng khi thấy ánh ngỡ ngàng của con, nghĩ:
Ừm, xin chút giúp đỡ cũng sao.
Mà này.
Sao toàn bánh bao ng/uội? Sờ thử ối giời cứng ngắc, quá cơm nhà ăn.
Cô ngoan lắm, hết.
Tưởng ái chịu ngờ...
Chỉ có điều vừa vừa khóc.
Trời, hay khóc mà ngốc, gì cũng khóc.
Lỡ bị dụ đồ thì sao?
Nghĩ vậy mà lòng se lại.
Thôi, kệ đi, từ nuôi, mấy miếng lo được mà.
Ừm, đúng rồi.
Anh khôn thật.
3
Thỏ nói là vì sổ tay.
Cô xem.
Tôi nhận ngay có y hệt.
Mẹ tặng trước khi sẽ đến điều bất ngờ.
Hóa là thật.
4
Hôm ba gọi nhà.
Tôi muốn.
Nhưng nghĩ đến việc chuyển trường nhờ ông, đành miễn cưỡng.
Dặn mấy lần đợi tôi.
Cô gật đầu.
Qua chỗ đe dọa nó phen.
Chắc sao đâu nhỉ?
Về đến nhà.
Linh tính mách điều x/ấu.
Liệu có gì không?
Cố xong bữa, thoại.
Thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ.
Ghi 【Thỏ con】.
Ch*t rồi.
Tim đ/ập thình gọi lại ngay.
Không bắt máy.
Tin nhắn chỉ có biển số xe.