29.
Vào có con, Yến Lễ khai mọi chuyện.
Anh chụp một bức lộ mặt của tôi, giữa là bàn nhỏ bé mềm mại của đứa trẻ đang đặt bàn to lớn của bố.
Cả mạng xã hội ngập tràn lời chúc phúc.
"Hứa Thanh, em ta vốn là thiên sinh đối."
Lúc đang cưỡi ngựa thảo nguyên Đại Lý, mái bay phần phật gió.
Anh quay chú nhìn tôi, rồi chẳng buồn rời mắt nữa.
Hóa ra ba điều may mắn đều Mất rồi tìm được, xa cách lâu đoàn tụ, kinh trường.
30.
Ngoại truyện: Góc nhìn của Yến Lễ
Lần gặp Thanh, cũng tốt nghiệp giả vờ lớn.
Cô thường bị m/ắng mức trốn vào khóc lén.
Tôi đều cả, căn cách âm rất tệ.
Tôi bài dạ bồn chồn, liền đi gõ cửa cô.
Nhưng vờ như có chuyện lau khóe mắt: c/ắt tây, cay xè cả mắt."
Tôi chuyện, chạy trêu tôi.
Bị phiền bảo: "Hứa Thanh, sao phiền phức thế?"
Nhưng vui hẳn lên chỉ chịu lên tiếng.
Đúng là kỳ lạ.
Khi cô, cơm rang trứng cho tôi.
Khác xa nấu.
Thật sự dở tệ.
Nhưng ăn hết, sợ phí của.
Tôi sợ bóng tối, bật đèn chẳng những chê điện chạy sang mỗi mất điện.
Tôi nhìn say tối, chân dang rộng.
Còn ngáy nữa chứ.
Phiền thật.
Không lúc nào, càng quen sự hiện diện của cô.
Khi bị b/ắt n/ạt trường, gọi phụ huynh đứa trẻ đến, m/ắng một trận khiến họ c/âm như hến.
Tôi núp lưng nhìn tr/ộm.
Hứa Thanh, thật mạnh mẽ.
Tôi gh/ét việc quán bar ngầm đó.
Ánh mắt của những gã đàn ông kia như đói, dán ch/ặt vào Thanh.
Hứa Thanh, đừng nữa, sẽ ăn này ki/ếm thật nhiều tiền đều hết cho cô.
Khi đại học, căng thẳng hơn cả tôi.
Cô chùa thắp hương.
Thời đại khoa học rồi tin m/ê sao?
Tôi kh/inh bỉ nhìn cô.
Nhưng đi cũng chạy vào chính điện, trước tượng Phật thành khẩn cầu nguyện:
"Cầu mong và Thanh mãi mãi bên nhau."
Ngày thấy Thanh ngồi xổm bên đường, gần vào lan can.
Tôi ra vào sợi mềm mại của cô.
Thân hình nhỏ bé co rúm khuôn mặt thanh tú thường ồn ào yên lạ thường.
Trong trào dâng cảm xúc khó tả.
Khi tỉnh táo nhận ra mình đã gì.
Tôi đã vào khóe môi Thanh.
Tôi hoảng lo/ạn, may để ý, kéo đi ăn mừng.
Ít tiền thế thì ăn kiểu gì?
Thế là gọi rất món, nhìn nhìn uống rư/ợu.
Cô say lúc nhỏ cũng quan một mình.
May có bên cạnh.
Trong như có pháo hoa nở rộ.
Tôi say về nhà, nhìn chiếc eo thon ngần, được nữa.
Tôi hôn cô.
Cô t/át một cái, bảo cút đi.
Tôi đ/au Thanh, thích mà.
Cô đối tốt sao thích tôi?
Từ đó, chuyện nữa.
Tôi bắt sợ dám nữa.
Cho thất tình, vội vã trường về nhà.
Nắm cô, xót xa nhìn:
Hứa Thanh, để bạn trai em nhé?
Anh thề, sẽ bao em buồn.
Nhưng rồi rời đi.
Tôi chưa ki/ếm được nhiều tiền, dành cả cho cô.
Cuối cơ hội cũng đến.
Có trạch viên để mắt tới, đi đóng phim.
Những sống rất vất vả, mỗi buồn m/ua vé về thăm Thanh.
Cô yêu nữa.
Tôi vui lo, có tự sóc tốt không?
Cuối cũng thành Ảnh giành nhiều giải thưởng lớn.
Tôi Thanh chắc chắn đã xem TV.
Rồi tìm được cơ hội trở về.
Tôi tỏ tình chối.
Nhưng bỏ mình sẽ vào được trái tim cô.
Cho nắm nói: "Em cũng tin, trái tim anh như nào."
Tôi mình đã thắng.
Vòng vo tam rốt cuộc là em.
Hứa Thanh.
(Toàn văn hết)