“Đáng nên nghe lời cô, m/ua th/uốc n/ổ từ sớm để cùng họ quyết sinh tử.”
“Tình hình Triệu Húc rồi?”
“Tất cả tầm kiểm soát. Còn Lương Thiệu?”
“Hắn Từ hôm dùng điện đ/ập mặt hắn, chúng gặp lại nhau.”
“Lương Thiệu là loại người nhỏ nhen, đ/ộc á/c, nhất định trả th/ù cô.”
“Hừ, sao?”
“Tôi biết sợ. Ý là, khi tìm nhớ thật đừng mềm lòng, đ/á/nh tới ch*t đi sống lại.”
Tôi bật cười: “Rõ rồi, nhà họ Triệu lo liệu nhé. Tạm biệt.”
Cuối tuần.
Trần Tẩu thông báo, chiều nay chồng Bích hội bạn thân đến nhà dùng trà chiều, khoảng mười người.
“Bà nói, tất cả đồ thức do phụ trách.”
“Một tôi?”
“Đúng.”
“Ít nhất vài người hỗ trợ chứ?”
“Cô học suốt thời gian dài rồi, còn gì biết? Bà nói đã đến tự lập.”
Tốt thôi, nói gì đúng.
Thực chỉ khách sáo, muốn giúp đỡ.
Buổi chiều.
Nhà là đón tiếp vị phu quý tộc ăn mặc sướng.
Ai nấy trang phục lộng lẫy, chuỗi phỉ thúy lấp lánh, túi xách đeo đắt ngang xe hạng sang.
Lương Mẫn dẫn đám tiểu thư bạn bè.
“Ôn nhà đông khách Đồ trái cây, thức chuẩn bị đâu? Mau lên đi.”
Tôi lau trán: “Vâng, ngay đây.”
Cô trợn mắt: “Thật là vô dụng.”
Khi bưng khay cà phê nóng hổi ra, bất ngờ bị Lương Mẫn tới húc mạnh.
“Choang!” Cà phê hết lên người tôi.
Nóng rát khiến rít lên, người nhễ thảm hại.
Các trên đồng loạt đảo mắt nhìn.
Chu Bích thẳng, mặt kh/inh thường: “Lếch thể thống gì.”
Tôi biện “Là do Lương Mẫn đẩy con.”
Lương Mẫn cười mép: “Có bằng chứng không? Mắt của đẩy?”
Rõ ràng cố tình.
“Hai mắt thấy.”
“Đủ rồi!”
Chu Bích quát “Chưa đủ x/ấu hổ Mau pha lại đi, đồ côi vô giáo dục.”
Nếu giờ còn nhận hai diễn kịch, là ng/u ngốc thật.
Bày trò làm công lắm thay.
Không sao.
Da mặt dày, chút x/ấu hổ khác gãi ngứa.
Chỉ hai đừng sốc nặng chuyện xảy ra.
14
Sau khi dọn hết bánh lên, canh tinh tế cuối cùng ra.
Chu Bích nhạt hỏi: “Cái gì đây?”
“Dạ, Trần Tẩu dạy chè khoai, ấy dưỡng nhan, khí huyết.”
Nghe đến dưỡng nhan, phú hào liền xin thử.
Lương Mẫn đám bạn múc mỗi người một nhỏ.
Có người nhăn mặt: “Vị quá.”
“À, bỏ ít đường nên lắm.”
“Hơi chua.” Ai đó mũi “Sao hôi.”
Trong lòng cười ngặt, mặt vẫn nghiêm túc: “Có nghề kém, nhưng công hiệu thì vẫn vậy.”
Mấy phú nhẫn nhịn hết.
Lương Mẫn nửa rồi bỏ dở, mặt nhăn như khỉ.
Chu Bích người nhíu mày, nếm vài giọng chịu: “Sao khác Trần Tẩu nấu?”
“Khác ạ?”
Tôi giả vờ suy nghĩ, chợt nhớ ra: “À, bỏ thêm nên vị hơi khác ạ.”
Phòng khách phăng phắc.
Chu Bích mặt tái mét: “Cô… bỏ gì cơ?”
“Phân đấy, nghe à?”
Thấy người ngơ ngác, chạy bếp lấy nguyên liệu.
Vừa cả mũi.
“Đây… đây là gì?” Một hỏi.
“Là mà, vị hiểu chè đấy.”
“Ọe…” Bà nôn thốc.
Tôi tiếp hộp khác.
“Đây là gà, chó, bò bánh ngọt. Nhưng vì bỏ nhiều đường nên vị phát hiện.”
Trong khách.
Các quý quý nôn tháo.
Lương Mẫn mặt tái xanh, bóp cổ há hốc miệng như gà mắc nghẹn.
Chu Bích loạng choạng, ngất.
Hê.
Khổ công giả hiền cả tuần, chờ ngày này.
“Mẹ chồng à, gan thật đấy, dám để một bếp đồ ăn.
“Chè thêm ạ?
“Bánh ngàn gà, pudding phô mai bò, vị nào?
“À, còn nóng pha tiểu nữa, vị không?”
…
Cả hỗn lo/ạn.
Những quý đang thưởng trà chiều giờ ôm nôn mửa.
Lương Mẫn bóp cổ mãi nôn được, trợn mắt đỏ ngầu:
“Ôn mày ch*t tao!”
Cô tới.
Tôi nhanh hứng luôn nguyên liệu thừa ắp tạt thẳng mặt ta.
Mấy đứa bạn đứng bị người, nhìn những cục vàng trên váy, mặt biến sắc: “Á!!!”
…
Mùi thối xộc lên.
Lương Mẫn đờ đẫn đứng như tượng.